Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1930 - Bích Huyết Chiếu Đan Thanh

Một khi thần binh rời vỏ kiếm, nhất định quang hàn Cửu châu, tung hoành hoàn vũ, huỷ thiên diệt địa.
Mấu chốt là, thanh thần binh này vẫn còn là một thanh tà khí, lúc sử dụng phải dùng máu của bản thân mới có thể thúc giục.
Đả thương nguyên khí của người thì không nói, nếu như sử dụng lâu còn có thể ảnh hưởng đến tâm thần.
Liên Tình không hiểu, tại sao tỷ tỷ đột nhiên phải lấy ra thanh kiếm thần binh trấn phái này?
Chẳng lẽ roi Câu Hồn không phải do tỷ tỷ thu hồi sao?
Yêu Nguyệt dùng thần thức dò xét một vòng, cũng không phát hiện ra có người nào trốn gần đó.
Thế nhưng trong lòng nàng biết rõ, khẳng định có một vị cao thủ tuyệt thế ẩn giấu ở gần đây.
Chẳng qua là thủ đoạn ẩn giấu của đối phương đã vượt qua sự cảm giác nhận thức của Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt cảm nhận được nguy cơ, bởi vậy nàng quyết định thật nhanh, sử dụng linh bảo mạnh mẽ nhất của bản thân -- Bích Huyết Chiếu Đan Thanh!
Ngươi thích ẩn giấu phải không, để ta xem ngươi ẩn giấu kiểu gì!
Trong lòng Yêu Nguyệt khẽ động, Bích Huyết Chiếu Đan Thanh ở trên tay lập tức hiện lên một ánh sáng âm u, xé rách bầu trời sông dài, xoắn giết thẳng tắp đến phía Lý Nguyên!
Người cao thủ ẩn giấu kia lúc trước đã cứu Lý Nguyên, như vậy chỉ cần ta công kích Lý Nguyên, không chừng hắn sẽ còn ra tay.
Chỉ cần hắn ra tay lần này, vậy thì ta có thể tìm thấy vị trí ẩn nấp của hắn!
Yêu Nguyệt nghĩ như vậy trong lòng.
Tuy nhiên, đám người trong khách điếm, trông thấy Yêu Nguyệt đột nhiên lạnh thấu xương công kích tới Lý Nguyên, tất cả đều kinh ngạc nhảy dựng lên.
Bởi vì chỉ cần người bình thường cũng có thể nhìn ra, nếu Lý Nguyên thật sự bị công kích lần này đánh trúng thì nhất định là không chết cũng bị thương.
Uy lực công kích của thanh bảo kiếm này, cùng với của roi Câu Hồn lúc trước hoàn toàn không thể so sánh với nhau được!
Yêu Nguyệt không phải thích Lý Nguyên, muốn mang Lý Nguyên về Di Hoa cung song túc song phi sao?
Sao lại đột nhiên ra tay hung ác thế?
Sao càng xem lại càng không hiểu thế này?
“Lão Bạch!”
Bất chấp những nghi hoặc, Đồng Tương Ngọc theo bản năng gọi Lão Bạch.
Muốn Lão Bạch ra tay giúp Lý Nguyên.
Nhưng mà, vẻ mặt Lão Bạch lại phát khổ.
Hắn ngược lại là dám ra tay, nhưng mà, khí tức Bích Huyết Chiếu Đan Thanh tản ra lại khiến cho hắn như có gai ở sau lưng, rùng mình cực kỳ.
Hắn căn bản không dám đón đỡ công kích kiếm này của Yêu Nguyệt.
Đừng nói là đón đỡ, Lão Bạch cảm thấy, bản thân mình đứng trước công kích của kiếm thì sẽ bị ánh kiếm khủng bố xoắn giết thành thịt băm.
Thế nên, hắn hoàn toàn bất lực đối với một kiếm này.
Đừng nói đến chuyện Lão Bạch bất lực, cho dù là Liên Tinh, nàng và tỷ tỷ có tu vi tương đương nhau, nhưng cũng không dám đối đầu với công kích của Bích Huyết Chiếu Đan Thanh.
Sở hữu một Hậu thiên linh bảo thượng phẩm, khi đấu pháp có thể nghiền ép nhiều tu sĩ cùng cấp!
Liên Tinh rất lo lắng, nàng không hiểu, vì sao ltỷ tỷ ại đột nhiên dùng thủ đoạn lôi đình tới Lý Nguyên?
Một Địa Tiên kỳ như Lý Nguyên, có cần đến mức thế không?
Nói lâu như vậy, thật ra mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh.
Trong giây lát, bảo kiếm cũng đã đi tới trước người Lý Nguyên.
Bảo kiếm còn chưa đâm trúng Lý Nguyên, kiếm quang khủng bố do nó phát ra, lại đột nhiên nổ tung, nở rộ ra kiếm khí vô cùng vô tận.
Kiếm khí tung hoành đan xen, tràn ngập tất cả dòng sông không gian, tất cả thời gian quanh thân Lý Nguyên.
Bện thời không thành vô số mảnh nhỏ, làm cho người ta không chỗ trốn, cũng không cách nào trốn.
Mấy người Lão Bạch, Quách Phù Dung, Liên Tinh thấy tình hình này, trên mặt không khỏi có vẻ tuyệt vọng.
Dưới công kích cỡ này, chỉ sợ ngay cả Đại La Kim Tiên cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mọi người chỉ cảm thấy lần này Lý Nguyên là dữ nhiều lành ít, thập tử vô sinh!
Đáng thương, Lý Nguyên đến chết, vẫn không biết đã xảy ra cái gì, còn đang uống trà ở đâu đó không chút phát giác!
Liên Tinh nhìn Lý Nguyên còn đang chậm rì rì uống trà, trong lòng cảm thán không thôi.
Mắt thấy Lý Nguyên sắp bị kiếm quang xoắn mà chết, nhưng mà, đúng lúc này, kiếm quang tràn ngập hư không, lại đột nhiên biến mất.
Biến mất giống như roi Câu Hồn vừa rồi vậy, không hề báo trước, ngoài dự đoán của mọi người.
Kiếm quang tiêu tán, hư không lại khôi phục bình tĩnh.
Mà Lý Nguyên vẫn đang nhàn nhã uống trà, trên người không nhìn thấy một chút tổn thương mà lại nhìn Yêu Nguyệt.
Chỉ thấy Bích Huyết Chiếu Đan Thanh trong tay nàng, thế nhưng không thấy bóng dáng.
Như thế nào?
Chẳng lẽ Yêu Nguyệt chỉ là hù dọa Lý Nguyên một chút, thu hồi pháp bảo đi?
“Phì!”
Lúc mọi người ở đây nghi hoặc, đột nhiên, mọi người nhìn thấy từ trong miệng Yêu Nguyệt phun ra một mồm to máu tươi.
Máu tươi nhuộm vạt áo tuyết trắng của nàng thành màu đỏ.
Đồng thời, chỉ thấy sắc mặt Yêu Nguyệt cũng trở nên vô cùng trắng bệch, ánh mắt vừa sợ lại khủng bố, có vẻ chật vật không thôi.
Cái này cũng không có trấn định thong dong của trước đó.
Làm sao Yêu Nguyệt bị thương?
Lão Bạch, Tiểu Quách nhìn nhau một cái, ánh mắt đôi bên tràn ngập mờ mịt.
Mọi thứ đều biến hóa quá đột ngột, bọn họ căn bản không phản ứng lại.
Đệ tử của Di Hoa cung càng kinh ngạc đến đồng tử lần lượt lớn gấp đôi.
Trong lòng các nàng,Yêu Nguyệt vẫn là tồn tại cao nhất.
Các nàng vẫn là lần đầu tiên phát hiện, đại cung chủ vậy mà cũng sẽ bị thương.
Ai có thể làm cho đại cung chủ bị thương?
Liên Tinh bất chấp nghi hoặc, vội vàng đi đỡ tỷ tỷ lên, quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Như thế nào bị thương?”
Giờ phút này trong lòng Yêu Nguyệt tràn ngập sợ hãi thật sâu.
Bởi vì, ngay lúc vừa rồi, thần binh trấn phái của Di Hoa cung, Bích Huyết Chiếu Đan Thanh vậy mà giống với roi Câu Hồn, biến mất từ trong thần thức của nàng.
Mấu chốt là, thần binh mà nàng ký thác trên nguyên thần lại một lần nữa bị xóa bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận