Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 527 - Vậy mà Thánh Nhân lại không dám ra tay với Đát Kỷ

“Nữ nhân này không phải là Đại La Kim Tiên kỳ sao? Ở trước mặt Thánh Nhân, còn không bắn nổi nước bọt, mấy vị Thánh Nhân cần khẩn trương như vậy sao?”
“Rốt cuộc Đát Kỷ có gì đặc biệt?”
“Ta cảm thấy mình sắp điên rồi, chuyện này thật quỷ dị!”
“...”
Vẻ mặt Chuẩn Đề đạo nhân bất đắc dĩ nói với Đát Kỷ: “Đát Kỷ tiên tử, ngươi tham chiến, chúng ta cũng không dám đấu pháp với ngươi, như vậy không phải ngươi làm khó chúng ta sao?”
Rầm!
Nghe xong lời Chuẩn Đề nói, cho dù là tu sĩ Triệt giáo hay đệ tử Xiển giáo thì có không ít người trực tiếp lảo đảo, ngã xuống đất.
Vẻ mặt khó tin nghẹn họng nhìn trân trối.
Vậy mà Thánh Nhân lại không dám động thủ với Đát Kỷ?
Hắn còn là Thánh Nhân không?
Rốt cuộc là Chuẩn Đề đạo nhân điên rồi hay là chúng ta xuất hiện ảo giác?
Những người này chỉ cảm thấy thế giới quan của mình triệt để bị lật đổ!
Cho dù là nằm mơ cũng không mơ ra được chuyện vượt quá sức tưởng tượng như vậy!
Đát Kỷ nghe xong lời Chuẩn Đề nói thì cũng thấy hơi khó xử.
Nàng biết bởi vì ca ca nên đám người Lão Tử, Nguyên Thủy mới không dám ra tay với nàng, nếu như nàng tham dự vào thì quả thật là ỷ lại vào ca ca lừa gạt người khác.
Nhưng mà.
“Ta thân là đệ tử Triệt giáo, không thể nào làm như không thấy chuyện của Triệt giáo chứ?”
Lão Tử thấy giọng điệu của Đát Kỷ cũng không quá kiên quyết nên trong lòng vui vẻ, hắn vội vàng nói: “Như vậy đi, ngươi đưa ra một điều kiện, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì ngươi không cần động thủ.”
Người xung quanh nghe thấy thì đều muốn chết luôn.
Vậy mà Thánh Nhân lại chủ động ra điều kiện với đối phương, như này không phải cố ý để đối phương bắt chẹt sao?
Người này rốt cuộc là ai?
Sao lại trâu bò vậy?
Thông Thiên giáo chủ nghe được câu nói của Lão Tử thì trong lòng khẽ động, hắn vội vàng nói với Đát Kỷ: “Đát Kỷ, ngươi nói cho bọn họ biết, trừ phi một trong bốn vị Thánh Nhân bọn họ không tham dự đấu pháp thì ngươi cũng không tham gia.”
Chỉ cần đối phương không gom đủ bốn Thánh Nhân thì không có cách nào đánh vỡ Tru Tiên kiếm trận, vậy mình thắng chắc không thua, quá tuyệt!
Thông Thiên giáo chủ mừng thầm không thôi.
Lời nói của Thông Thiên giáo chủ cũng không che giấu ai nên tu sĩ hai bên đều nghe thấy.
Những người không biết rõ thân phận của Đát Kỷ nghe xong điều kiện của Thông Thiên thì không ai cảm thấy Lão Tử, Nguyên Thủy sẽ đồng ý điều kiện quá đáng như vậy.
Một Đại La Kim Tiên đổi một vị Thánh Nhân, kẻ ngu mới đồng ý.
Nhưng mà sau khi Lão Tử nghe thấy điều kiện của Thông Thiên thì dường như sợ Thông Thiên đổi ý, không chút suy nghĩ đã đáp ứng: “Được, chúng ta đồng ý với ngươi, bên này Chuẩn Đề đạo nhân sẽ không tham gia đấu pháp.”
Thế mà thực sự đồng ý?
Vô số tu sĩ suýt chút nữa cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Một Đại La Kim Tiên đổi một Tháng Nhân, kẻ ngu cũng biết thực lực của hai người không thể đánh đồng, nhưng tại sao Lão Tử không biết được? Lại còn đồng ý vội vàng như vậy?
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Chẳng lẽ nữ tử này là nữ nhi Thiên Đạo sao?
Đát Kỷ thấy hai bên đạt thành hiệp nghị thì lập tức rời khỏi Vạn Tiên trận thì bay lên chín tầng trời, mặc kệ tất cả.
Thấy Đát Kỷ rời khỏi, đám người Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chướng ngại lớn nhất đã không còn, vậy có thể triệt để thả lỏng mà ra tay phá Tru Tiên kiếm trận.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức quát lên với Thông Thiên giáo chủ: “Thông Thiên, vào trận! Xem chúng ta phá trận pháp của ngươi như thế nào.”
Việc đã đến nước này, đã không cần phải dựa vào miệng lưỡi nữa, thân hình Thông Thiên giáo chủ lóe lên, lập tức dẫn Đa Bảo đạo nhân tiến vào trong nhãn trận của Tru Tiên kiếm trận.
Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn thấy vậy, tường vân dưới chân di chuyển, cũng bay vào trong kiếm trận.
Ba người vào trong kiếm trận, lập tức bị lưới kiếm vô cùng tận bao vây.
Những đường lưới kiếm này đều ẩn chứa uy lực khó miêu tả, pháp tắc đều bị kim loại cắt thành bột mịn. Trong toàn bộ kiếm trận, không có thời gian lưu chuyển, không có khái niệm không gian, còn hư vô mờ ảo hơn cả Hỗn Độn.
Cho dù là tu sĩ Chuẩn Thánh đại viên mãn rơi vào trong lưới kiếm cũng hóa thành hư vô trong một giây.
Lão Tử vừa bước vào trận pháp đã cảm nhận được huyền quang hộ thể của mình trực tiếp bị cắn nuốt, nứt ra sụp đổ.
Trên mặt hắn không khỏi lộ vẻ bất ngờ: “Quả nhiên bên ngoài trận này có chỗ độc đáo.”
Trong lúc nói chuyện, huyền quang hộ thể của hắn cũng đã vỡ nát, nhưng ngay khi lưới kiếm sắp xoắn chặt cơ thể hắn thì hắn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu hiện ra một tòa bảo tháp rực rỡ.
Bảo tháp tỏa ra quang hoa huyền ảo, tạo thành một quầng sáng bao phủ Lão Tử trong đó.
Lưới kiếm cứa lên quầng sáng, nó lập tức tạo nên vô số rung động, bay ra vạn đóa kim liên. Nhưng màn sáng không bị nghiền nát, chặn lại công kích của Tru Tiên kiếm trận.
Bảo tháp này chính là Hậu thiên chí bảo công đức đệ nhất của Lão Tử, Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, phòng ngự vô song, vào lúc đỉnh cao có thể coi là bất bại.
Thời điểm Lão Tử tế ra Linh Lung Bảo Tháp, chỉ thấy đỉnh đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên khánh vân màu vàng.
Khánh Vân tản ra hạo nhiên chính khí vừa lớn vừa thuần khiết, tỏa ra hào quang năm màu, có bát âm tiên nhạc vang dội thiên hạ, có mặt trăng, mặt trời và ngôi sao chiếu sáng trong đó.
Vô số kim đăng, kim liên, chuỗi ngọc buông xuống từ trong khánh vân rơi đầy trời, như nước không ngừng chảy dưới mái hiên, liên tục không dứt, bao phủ Nguyên Thủy Thiên Tôn trong đó.
Lưới Tru Tiên kiếm điên cuồng cắt khánh vân. Tuy nhiên ngoài việc làm bùng lên hào quang của khánh vân khi bị xoắn lại thì không thể nào làm tổn thương Nguyên Thủy ở bên trong.
Khánh vân kia chính là Hậu thiên chí bảo của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Chư Thiên Khánh Vân.
Chư Thiên Khánh Vân là do Huyền hoàng chi khí sinh ra từ lúc khai thiên cùng với hạo nhiên chính khí của Bàn Cổ sau khi phiêu tán kết hợp tạo thành chí bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận