Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1843 - Lần đầu tiên cùng Tiểu Long Nữ!

Phải biết rằng, phi kiếm của mình, là dùng vô số thiên tài địa bảo, trải qua nhiều năm luyện chế và ôn dưỡng, đã đạt đến cấp bậc Hậu thiên linh bảo trung phẩm.
Cho dù là Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, muốn phá hủy phi kiếm, cũng phải phí công lớn một phen mới được?
Địa Tiên kỳ này, sao có thể có thực lực này?
Người này có chút tà dị, còn tiếp tục công kích sao?
Nếu không công kích, chuyện này một khi truyền đi, ta lấy đâu ra mặt mũi đối mặt với mọi người?
Vì vậy, nhất định phải khiến hắn chết!
Có lẽ, người này chỉ là có dị bảo phòng ngự nào đó, mới có thể ngăn được công kích của ta.
Nếu ta dùng pháp thuật nhiếp hồn đoạt phách công kích, có lẽ, hắn sẽ không phòng được.
Chuyện đã phát triển đến nước này, thu tay lại là không thể, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Nghĩ tới đây, Dịch Chí Bính lập tức không do dự nữa, chỉ thấy hai tay hắn biến hóa một hồi, bấm ra mấy pháp quyết.
Tức khắc, một luồng huyền quang từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp công kích vào nguyên thần Lý Nguyên.
Nhưng mà, còn không chờ huyền quang tiếp cận Lý Nguyên, chỉ thấy Tiểu Long Nữ đột ngột xuất thủ, tế ra từng tấm khiên đạo ấn, chắn trước mặt Lý Nguyên, trực tiếp bắn ngược lại huyền quang tấn công về phía Lý Nguyên.
Dịch Chí Bính thấy Tiểu Long Nữ bỗng nhiên xuất thủ, không khỏi bị doạ tới đại kinh thất sắc.
Trên mặt lúc thì trắng, lúc thì đỏ, tràn đầy xấu hổ.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiểu Long Nữ lại đã khôi phục năng lực hành động.
Ý tưởng muốn độc chiếm Tiểu Long Nữ của hắn, nhất định chỉ có vỡ nát.
Ý tưởng muốn diệt cỏ tận gốc Lý Nguyên của hắn, cũng đã định trước không cách nào thực hiện.
Dù sao, pháp lực của Tiểu Long Nữ cũng mạnh hơn hắn.
Tiểu Long Nữ khôi phục tự do, đã biết những hành động của ta…
Dịch Chí Bính căn bản không dám nghĩ tiếp.
Hắn cảm thấy, đời này của mình coi như xong.
Tương lai chỉ có thể sống tạm qua ngày dưới ánh mắt phỉ nhổ của người xung quanh.
Nghĩ tới đây, Dịch Chí Bính khó chịu như ngồi trên chông.
Hắn đã hoàn toàn không có tâm tư công kích Lý Nguyên, cũng không mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây.
Trong lòng hắn chợt động, bèn chật vật không chịu nổi chạy trốn.
Lý Nguyên không ngăn cản.
Lúc này nếu hắn giết Dịch Chí Bính, đối với Dịch Chí Bính mà nói, ngược lại là giải thoát.
Chỉ cần Dịch Chí Bính còn sống, việc này sẽ là vết nhơ cả đời hắn, sẽ làm hắn sống không bằng chết!
Tiểu Long Nữ cũng không ngăn cản Dịch Chí Bính chạy trốn.
Chủ yếu là, tuy nàng biết Dịch Chí Bính trước đó muốn gây bất lợi cho nàng, nhưng nàng không biết, Dịch Chí Bính rốt cuộc muốn gây bất lợi cho nàng thế nào?
Lúc này nàng vẫn ngơ ngác.
Nàng nhìn Lý Nguyên, trong lòng rất muốn hỏi Lý Nguyên, có biết mục đích Dịch Chí Bính phủ đầu nàng lại không?
Chỉ có điều, bản thân nàng tính cách vốn thanh lãnh.
Lại thêm, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói chuyện với người lạ, cũng không quen nói chuyện với người lạ.
Cho nên, cuối cùng, nàng vẫn không mở lời.
Nàng cứ an tĩnh như vậy nhìn Lý Nguyên.
Khí chất trên người Lý Nguyên, nàng chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy rất thoải mái.
Lý Nguyên thấy Dịch Chí Bính đã đi, thân hình chợt chuyển, bèn chắp tay sau lưng cũng thoải mái nhàn nhã rời khỏi nơi hoang dã này.
Không hề có ý định nói chuyện với Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ thấy thế, không khỏi nghi hoặc chớp mắt.
Cứ thế đi rồi hả?
Không phải nói chút gì đó à?
Nàng phát hiện, tính cách của người nọ, sao lại giống nàng đến thế cơ chứ?
Tiểu Long Nữ an tĩnh đứng tại chỗ, nghĩ về nam tử kỳ quái, vẫn không nhúc nhích.
Giống như là, nàng lại bị định trụ.
Cứ như vậy cũng không biết qua bao lâu.
Một người vóc dáng nhỏ gầy, da dẻ hơi đen, vẻ mặt kích động đi tới.
Đúng là Dương Quá.
“Cô cô, ngươi không sao chứ, ngươi đừng trách tội nghĩa phụ ta, ta tới giải trừ cấm chế cho ngươi đây.”
Dương Quá đang muốn thi pháp, lại thấy sư phụ cử động.
“Không cần, ta đã giải trừ cấm chế.”
Tiểu Long Nữ mở miệng nói.
Giọng nói thanh thúy lãnh ngự, tựa như hàn băng lạnh thấu xương.
Dương Quá thấy thế, không khỏi vui mừng nói: “Thật tốt quá, không nghĩ tới cô cô lại tự mình cởi bỏ cấm chế, xem ra, thủ đoạn cấm chế của nghĩa phụ, cũng không cao minh lắm.”
Tiểu Long Nữ lắc đầu nói: “Không phải tự ta cởi bỏ.”
Dương Quá cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Vậy thì là ai cô cô cởi bỏ?”
Tiểu Long Nữ: “Một người lạ không quen biết.”
Dương Quá nghe vậy, chỉ cảm thấy càng thêm hồ đồ.
“Nơi này từng có người lạ tới hả? Hắn không gây bất lợi gì với cô cô chứ?”
Tiểu Long Nữ bình tĩnh nói: “Hắn không gây bất lợi cho ta, nhưng mà, ta cảm giác được, Dịch Chí Bính dường như có ý đồ gây bất lợi cho ta.”
“Dịch Chí Bính?”
Vẻ mặt Dương Quá càng thêm mờ mịt: “Dịch Chí Bính cũng từng tới á?”
Tiểu Long Nữ gật đầu, nàng cũng có ý để Dương Quá phân tích cho nàng ý đồ của Dịch Chí Bính.
Vì vậy, nàng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi cho Dương Quá: “Sau khi nghĩa phụ của ngươi cấm chế nguyên thần ta không lâu, ta cảm thấy có một người từ phía sau đi tới, còn dùng lụa trắng che lại mặt ta…”
“A…Tức chết ta rồi!”
Sau khi Dương Quá nghe cô cô kể rõ, thình lình điên cuồng hét lên, khuôn mặt giận không thể nuốt, tóc đều tức đến nổ tung.
Mặt hắn đỏ lên, lớn tiếng chửi mắng về phía ngọn núi trước mặt: “Đám lỗ mũi trâu ra vẻ đạo mạo trên núi này, lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, ta đcm tổ tông mười tám đời các ngươi, chỉ các ngươi mới có thể dạy ra loại đồ đệ xấu xa này, còn không biết xấu hổ mỗi ngày treo mấy chữ nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ bên miệng? Liền hỏi các ngươi có biết xấu hổ không? Liền hỏi các ngươi có còn mặt mũi, đối mặt với tượng Tam Thanh Thánh Nhân không?”
Trong lòng Dương Quá lúc này vô cùng nghĩ mà thấy sợ.
Nếu như, sư phụ thực sự bị tên tiểu nhân Dịch Chí Bính kia làm bẩn...
Nghĩ tới đây, hắn bỗng tê dại da đầu.
May mà có người áo trắng bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản hành vi của Dịch Chí Bính, nếu không, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận