Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1876 - Lý Nguyên, quả đúng là đại sư!

Nguyên do Dương Tuệ Lan từ hôn với ta, không phải là vì ta nói dối?
Mà là vì ta chỉ là một đầu bếp bình thường không có bối cảnh, không có gia thế?
Ha ha, mệt ngươi vừa rồi còn nói chính mình ghét nhất người nói dối, nói lẽ thẳng khí hùng như vậy!
Lấy đâu ra mặt mũi thế?
Đệt cmn tình yêu!
Đều là người có tiền sẽ thành thân thuộc mà thôi!
Ba người Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, Tiểu Quách đang ở trước cửa nghe lén, vẻ mặt đều tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, chuyện này lại để Lý Nguyên tính trúng rồi.
Đáng giận, lại để Lý Nguyên ra vẻ được rồi!
Trong lòng Lão Bạch vô cùng bất đắc dĩ.
Tất cả danh tiếng, đều bị Lý Nguyên đoạt mất!
Chỉ có Lữ Tú Tài, kích động đến trên mặt tỏa sáng: Lý Nguyên, đúng thật là đại sư!
Công danh của ta có hy vọng rồi!
Lý Nguyên?
Dương Tuệ Lan nghe thấy lời tự nói của Đại Chủy, trong lòng không khỏi cau mày.
Lại là hắn?
Hắn lại làm sao biết được bí mật của ta?
Nghe Dương lão đầu nói, Lý Nguyên đó hình như có thể suy tính một số chuyện.
Hơn nữa, Đại Chủy sở dĩ có thể đánh bại ta, là do Lý Nguyên thi triển bí pháp nào đó với Đại Chủy.
Lúc này, Lý Nguyên lại bóc trần bí mật của ta, làm ta mất sạch mặt mũi, thật đúng là quá mức quá đáng.
Ta và ngươi không có thù sâu oán nặng, vì sao ngươi lại muốn cố ý chỉnh ta?
Nếu ngươi đã có bản lĩnh, vì sao ngươi không tham gia tỉ võ chiêu thân?
Nếu ngươi đã không muốn tham gia, vậy vì sao phải giúp Đại Chủy tham gia?
Ngươi chướng mắt ta, chẳng lẽ ta thì nhìn trúng một tên đầu đất sao?
Lý Nguyên, ta hận ngươi!
Ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn!
Dương Tuệ Lan đem tất cả mọi chuyện, trách hết lên đầu Lý Nguyên.
Nàng cảm thấy, nếu không phải thi triển bí pháp gì đó Lý Nguyên cho Đại Chủy, Đại Chủy làm sao có thể đánh bại nàng?
Đại Chủy không thể đánh bại nàng, cũng sẽ không có một loạt chuyện xảy ra sau này.
Cho nên, tất cả đều trách Lý Nguyên!
Nàng lại không hề tìm nguyên nhân trên người mình.
Trong lòng Dương Tuệ Lan xoay chuyển suy tính, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Lúc này, nàng đã lần nữa khôi phục trấn định.
Nàng lãnh đạm nói rõ với Đại Chủy: “Hắn không phải cha ta, chuyện này không quan trọng, tóm lại, ta không có hứng thú với ngươi, cũng xin ngươi đừng quấy rầy ta nữa.”
Đại Chủy mím môi, hắn không chết tâm hỏi Dương Tuệ Lan: “Ngươi thực sự chưa từng thích ta một xíu nào ư? Dù chỉ là một xíu?”
Dương Tuệ Lan khẳng định gật đầu nói: “Ta quả thực chưa từng thích ngươi một xíu nào, con người ngươi rất tốt, nhưng ngươi không phải mẫu người của ta!”
Hay lắm, đã được phát một tấm thẻ người tốt!
Đại Chủy: “Nhưng hai ngày này chúng ta chung sống không phải rất tốt sao?”
Dương Tuệ Lan cười khẩy nói: “Đây chỉ là xây dựng trên lời nói dối của ngươi, căn bản không tính.”
Đại Chủy mặt đầy tuyệt vọng.
Lữ Tú Tài ở cửa nghe lén thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Đại Chủy, tức khắc không nhịn được nữa.
Hắn ở cửa nói với Đại Chủy: “Thực ra, Đại Chủy ngươi nếu thật muốn cưới được Dương Tuệ Lan, cũng không phải không có biện pháp. Nàng mở tỉ võ chiêu thân, ngươi thắng nàng, nàng nhất định phải hoàn thành hứa hẹn tỉ võ chiêu thân, gả cho ngươi. Nếu nàng không đáp ứng, ngươi hoàn toàn có thể đi quan phủ kiện nàng lừa bịp.”
“Người nhiều nộp phí báo danh như vậy, đã được coi là kim ngạch đặc biệt lớn, nhất định có thể đạt tới điều kiện phán hình ngồi tù, để xem nàng chọn ngồi tù, hay là chọn gả cho ngươi.”
Dương Tuệ Lan nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, trong mắt lóe lên một tia bối rối.
Dương lão đầu bên cạnh, cũng tỏ ra rất là chột dạ.
Hai người căng thẳng nhìn Đại Chủy, rất sợ Đại Chủy đi quan phủ cáo trạng.
Trong biên cảnh Đại Đường, quan phủ là tồn tại quyền uy tuyệt đối, người dám mạo phạm luật pháp quan phủ, đúng là ít lại càng ít.
Dù sao, Dương Tuệ Lan không dám.
Tiểu Quách nghe vậy, lập tức vỗ tay khen ngợi: “Đề nghị này của Tú Tài không tệ.”
Đại Chủy ánh mắt lấp loé, dường như đang suy nghĩ đề nghị của Lữ Tú Tài.
Dương Tuệ Lan thấy thế, vội vàng nói với Đại Chủy: “Đại Chủy, ngươi thật sự muốn làm tận tuyệt đến vậy sao?”
Lão Bạch nói: “Là ngươi bất nhân trước, đùa giỡn tâm cơ với Đại Chủy, cũng đừng trách bọn ta bất nghĩa!”
Giọng điệu Dương Tuệ Lan hơi mềm đi, nàng ôn nhu hỏi Lý Đại Chủy: “Đại Chủy, dưa hái xanh không ngọt, ta quả thực không thích ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cưỡng ép ta gả cho một người bản thân không thích ư?”
Cuối cùng, Đại Chủy vẫn không uy hiếp Dương Tuệ Lan, mà là tùy ý Dương Tuệ Lan rời khỏi khách điếm.
Trong lòng hắn yêu Dương Tuệ Lan, tình nguyện để một mình mình bị thương, cũng không nhẫn tâm dùng phương thức báo quan, uy hiếp nữ thần trong lòng mình!
Chỉ có thể nói, Đại Chủy làm rõ ràng chó liếm chân là gì rồi!
Dương Tuệ Lan đã rời đi.
Quách Phù Dung nhìn chữ hỷ dán trong khách điếm, đèn lồng đỏ treo cao, còn có vải đỏ, nến, pháo đã mua, tỏ vẻ rất thất vọng.
“Đáng tiếc, bố trí bản cô nương hai ngày này phí tâm phí sức, lại không dùng được.”
Đồng chưởng quỹ nói: “Đừng tiếc, dù sao khoản tiền này, ta đều đã tính trên đầu Đại Chủy. Mỗi tháng trừ ra từ trong tiền lương của hắn, phải rồi…”
Nàng nói với Đại Chủy: “Chi phí sử dụng bố trí hôn lễ trong hai ngày này, lại thêm trước đó ngươi mượn ta, hiện tại ngươi tổng cộng nợ ta hai mươi lượng năm tiền bạc, năm tiền bạc ta miễn cho ngươi vậy.”
Đại Chủy: “...”
Hắn càng thêm bị thương.
Chân chính cả người cả của đều không còn.
Lữ Tú Tài nhìn chữ hỷ, ánh mắt xoay chuyển, hắn bỗng nhiên kế từ tâm tới, nói: “Chúng ta không nên lãng phí mấy thứ này.”
“Không lãng phí thì có thể làm sao?”
Quách Phù Dung cười nói.
Lữ Tú Tài nhìn chằm chằm Quách Phù Dung, lời ít ý nhiều nói: “Từ trong đám người chúng ta, tìm hai người kết hôn thôi, trái lại cái gì cũng có sẵn.”
Lý Nguyên nói ta sau khi thành gia mới có thể lập nghiệp, cho nên ta nên mau chóng kết hôn với Phù muội quan trọng hơn.
Trong bụng Tú Tài suy tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận