Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2221 - Thái Văn Cơ bị bạo lộ! (2)

Tại sao hai chuyện này lại trùng hợp đến vậy?
Lý Thanh Chiếu cũng không thể đồng thời quen biết hai cao thủ chơi cờ được?
Quan trọng là nam tử trong phòng này cũng họ Lý!
Thái Văn Cơ chợt lóe linh quang, lập tức nghĩ đến cái gì đó, khiếp sợ đến trợn to hai mắt.
Rất có thể, nam tử trong phòng này thật ra chính là Lý Nguyên sáng tác ra “Lương Thu’!
Cho nên hai người đều họ Lý, cho nên kỹ năng chơi cờ của hai người đều rất cao.
Bởi vì bọn họ thực ra là cùng một người.
Nhưng chẳng phải Lý Thanh Chiếu nói Lý Nguyên là lão già sao?
Nhưng nghe giọng của nam tử trong phòng rõ ràng rất trẻ.
Nhưng rất nhanh, Thái Văn Cơ đã phản ứng lại.
Vừa nãy Lý Thanh Chiếu còn nói ta là bà già!
Bởi vậy nàng cố ý nói Lý Nguyên là một lão già, đây chẳng phải là phụ họa tính cách của Lý Thanh Chiếu sao.
Thái Văn Cơ cảm thấy bản thân đã phát hiện ra chân tướng.
Thì ra Lý Thanh Chiếu bỏ rơi ta là vì hẹn hò với Lý Nguyên.
Hơn nữa dường như Lý Thanh Chiếu rất thích Lý Nguyên này!
Chỉ là, Lý Nguyên có thể sáng tác ra thần tác tuyệt thế ‘Lương Thu’ trước đây chưa từng có, giọng nói còn dễ nghe như vậy, Lý Thanh Chiếu thích cũng hợp lý.
Chẳng qua, tại sao Lý Thanh Chiếu lại cố ý nói Lý Nguyên là lão già?
Còn nói ta là bà già ở trước mặt Lý Nguyên nữa?
Mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
Vấn đề này, Thái Văn Cơ từ đầu đến cuối đều nghĩ không ra.
Ngay khi Thái Văn Cơ kinh ngạc xuất thần, bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau nàng.
“Thái tiên sinh, ngươi dán vào vách tường làm gì vậy?”
Thái Văn Cơ khiếp sợ, vội vàng quay đầu nhìn, thì ra là nữ nhân viên Tiểu Điệp.
Chỉ thấy trong tay Tiểu Điệp bưng một ấm trà, có vẻ mặt kỳ lạ nhìn Thái Văn Cơ.
Mà giờ phút này Thái Văn Cơ đang dán lỗ tai lên vách tường, có dáng vẻ lén lén lút lút.
Trông rất buồn cười.
Thái Văn Cơ thấy mình bị Tiểu Điệp phát hiện, vội vàng bảo Tiểu Điệp nhỏ giọng chút.
“Suỵt, đừng nói…”
Nhưng nàng vừa mới mở miệng, chỉ thấy cửa phòng riêng được đẩy ra từ bên trong.
Chỉ thấy vẻ mặt Lý Thanh Chiếu hoảng hốt đi ra ngoài...
Vừa rồi, Lý Thanh Chiếu đang chơi cờ với Lý Nguyên, kết quả nghe thấy giọng nói của Tiểu Điệp, vì thế theo bản năng dùng thần thức quét qua bên ngoài một chút, nàng lập tức phát hiện Thái Văn Cơ đang dùng lỗ tai dán vào vách tường nghe lén.
Sau khi phát hiện Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu lập tức sợ tới mức lảo đảo, trực tiếp ngã xuống ghế.
Biểu cảm có vẻ đặc biệt hoảng sợ.
Nàng không biết Thái Văn Cơ đã nghe lén ở bên ngoài bao lâu.
Cũng không biết Thái Văn Cơ có nghe lén lời nàng bịa đặt đối phương hay không.
Điều này làm thế nào mới ổn đây?
Tại sao Thái Văn Cơ đi theo ta cũng không phát hiện!
Lý Thanh Chiếu vừa lo lắng, vừa tự trách mình.
Mà Lý Nguyên nhìn thấy Lý Thanh Chiếu đổ mồ hôi trên trán, khóe miệng không khỏi nhếch lên tia mỉm cười.
Hình như có kịch hay để xem rồi.
Điều này thú vị hơn chơi cờ vây với Lý Thanh Chiếu nhiều.
“Cái đó, Lý công tử, ta có chút chuyện đi ra ngoài một chút, ngươi đợi ta nhé!”
Lý Thanh Chiếu vội vàng nói với Lý Nguyên một tiếng, rồi lập tức lao ra khỏi phòng.
Nàng nhìn thấy Thái Văn Cơ, vô cùng chột dạ hỏi: “Văn, Văn Cơ, ngươi, sao ngươi lại ở bên ngoài? Ngươi đến khi nào vậy?”
Thái Văn Cơ thấy mình bị Lý Thanh Chiếu phát hiện, cũng không che giấu nữa.
Nàng nhìn Lý Thanh Chiếu, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hừ, ta đến từ khi nào? Dù sao thì khoảng thời gian ta đến cũng đủ để cho ta lần nữa nhận thức bộ mặt thật của một người.”
Thấy sắc mặt Thái Văn Cơ không tốt, giọng điệu không tốt, trong lòng Lý Thanh Chiếu không khỏi chột dạ.
Nghe giọng điệu của Thái Văn Cơ, rõ ràng lời nói vừa rồi của ta đã bị đối phương nghe thấy.
Làm thế nào mới ổn đây?
Tiểu Điệp ở bên cạnh thấy bầu không khí giữa hai bạn thân từ ngày xưa có chút không đúng, vội vàng tránh đi.
Tuy trong lòng Lý Thanh Chiếu hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn cực lực duy trì bĩnh tĩnh.
Nàng ra vẻ hồ đồ cười ngây ngô với Thái Văn Cơ: “Văn Cơ ngươi đang nói cái gì vậy, bộ mặt thật gì? Làm cho người ta nghe có chút không hiểu đó.”
Thái Văn Cơ cười như không cười nói: “Không hiểu cũng không sao, chúng ta vào phòng trước, sau đó từ từ giải thích với ngươi, bảo đảm ngươi sẽ hiểu.”
“Muốn vào phòng à, điều này, điều này, chậc…”
Lý Thanh Chiếu thấy Thái Văn Cơ muốn vào phòng riêng, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm vô cùng khó xử.
Tất nhiên là nàng không muốn Thái Văn Cơ đi vào.
Nhìn biểu cảm lúc này của Thái Văn Cơ, sau khi đi vào chắc chắn sẽ không có bất kỳ sắc mặt tốt nào.
Đến lúc đó, nếu Thái Văn Cơ ầm ĩ ở trước mặt Lý Nguyên, vậy cũng quá xấu hổ rồi, Lý Thanh Chiếu không muốn tìm chết.
Đặc biệt là tìm chết trước mặt Lý Nguyên.
Vậy hình tượng hoàn mỹ của nàng trong lòng Lý Nguyên sẽ hoàn toàn hủy hết.
Cho nên, không thể để Thái Văn Cơ đi vào gặp Lý Nguyên.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Chiếu vẫn dùng cơ thể chặn cửa lại, không cho Thái Văn Cơ đi vào.
Thái Văn Cơ vốn đang muốn bước qua cửa, tiến vào phòng riêng.
Kết quả đi mấy lần, đều bị cơ thể của Lý Thanh Chiếu chặn đường đi.
Năm lần bảy lượt, Thái Văn Cơ lập tức tức giận nói: “Lý Dịch An, ngươi có ý gì vậy? Lẽ nào không muốn ta vào sao?”
Lý Thanh Chiếu vội vàng phủ nhận: “Tuyệt đối không có ý không muốn ngươi đi vào, chỉ là căn phòng này hơi bẩn, không nhã nhặn, hay là chúng ta đổi căn phòng sạch sẽ chút đi, đúng, chúng ta đổi phòng riêng.”
Nói xong, Lý Thanh Chiếu lập tức lôi kéo cổ tay của Thái Văn Cơ, muốn dẫn Thái Văn Cơ đến một phòng riêng khác.
Nhưng Thái Văn Cơ lại trực tiếp hất tay Lý Thanh Chiếu ra.
Nàng cười giễu nói:
“Phòng bẩn một chút cũng không sao, có mấy người trong lòng còn bẩn hơn căn phòng gấp mấy lần.”
Nói xong, nàng đẩy Lý Thanh Chiếu ra, bước vào cửa phòng.
Lý Thanh Chiếu vội vàng kéo cổ tay Thái Văn Cơ, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Văn Cơ, ta sai rồi, ta cầu xin ngươi, có cái gì không đúng, đợi sau khi trở về ta sẽ từ từ xin lỗi ngươi, bảo đảm khiến ngươi hài lòng, thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận