Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1761 - Má ơi, Hỗn độn linh quả cũng trồng được à?

Nhưng nếu người nói là Lão Tử...
Vẻ mặt Hoàng Vô Tà chột dạ thỉnh giáo Lão Tử: “Xin Thánh Nhân nói rõ, mấy thứ đều là chí bảo gì vậy?”
Lão Tử được một nửa đồ của Hoàng Vô Tà, cuối cùng ánh mắt nhìn Hoàng Vô Tà cũng thuận mắt một chút.
Vì vậy, đối với thỉnh cầu của Hoàng Vô Tà, hắn cũng có tâm tư giải thích lai lịch chân thực của cây xoài, cây vải cho Hoàng Vô Tà...
Chỉ thấy Lão Tử quét tay về phía mấy thứ trong túi đồ trong tay Hoàng Vô Tà.
Sau một trận sáng mờ, bên ngoài quả xoài và quả vải đột nhiên hiện đầy thần văn màu vàng tím.
Những thần văn ấy tỏa ra màu vàng tím sáng lạng chói mắt.
Nhất thời, khí tức hỗn độn kinh khủng tràn ngập chư thiên hoàn vũ.
Đạo văn thần bí khó lường bay quanh quẩn ở trong bóng sáng.
Khi thời gian và không gian sắp tiếp xúc quả xoài và quả vải cũng trở nên vặn vẹo gãy lìa…
Dị tượng này nhìn bao la hùng vĩ, mênh mông thần bí hơn cả Thái Cực Đồ của Lão Tử.
Mà giấy dầu cũng trở nên không hề bình thường.
Giấy dầu trở thành thứ che trời lấp đất, bao phủ càn khôn, tản ra thần vận của nó, thế mà có thể so sánh với Tiên thiên chí bảo của Lão Tử - Thái Cực Đồ.
Song tuy “giấy dầu” che trời lấp đất, có thể bao phủ càn khôn hoàn vũ, nhưng thứ bên trong giấy dầu vẫn tản ra thần quang sặc sỡ, ánh ra bên ngoài giấy dầu.
Hoàng Vô Tà lập tức ngửi thấy mùi thơm tuyệt thế không thể dùng lời nói hình dung được xuyên qua chóp mũi, truyền vào tứ chi bát hài, ba hồn bảy vía của hắn.
Khiến hắn thèm thuồng, say mê vô cùng.
Chẳng qua Hoàng Vô Tà lại không kịp say mê, bởi vì hắn cảm thấy mấy thứ trên tay mình đột nhiên nặng hơn trước nay chưa từng có.
Giống như cả Hồng Mông tụ tập ở trong tay hắn, gần như muốn đè linh hồn của hắn thành phấn vụn.
Hoàng Vô Tà sợ hãi, thân thể theo phản xạ làm ra hành động thích hợp.
Trong nháy mắt bộc phát mười hai vạn điểm pháp lực muốn hất đồ vật trong tay ra. Có điều tuy hắn đánh toàn lực, lại gần như là không lay động được mấy thứ trên tay, chứ đừng nói là bỏ rơi.
Trong lòng Hoàng Vô Tà sinh ra sự tuyệt vọng, chẳng lẽ mình sắp bị đè chết tươi sao?
Nhưng may mắn là, luồng sức mạnh này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Vô Tà cảm thấy cánh tay của mình lại khôi phục bình thường. Mà quả vải, quả xoài, giấy dầu trong tay của hắn cũng trở nên bình thường, không có gì lạ giống như lúc ban đầu.
Hoàng Vô Tà nhìn chằm chằm mấy món đồ trong tay, thật lâu đều không thể lấy lại tinh thần.
Giờ phút này, trong đầu hắn toàn là hình ảnh quả vải, quả xoài, giấy dầu lóe lên đạo văn.
Trong lòng giống như ảo mộng, như si như say.
Cảnh tượng ấy còn huyền diệu kỳ ảo hơn đạo pháp trước kia hắn lĩnh ngộ.
Bởi vì đó thế mà lại là cảnh tượng tráng lệ do vô số pháp tắc thể hiện ra.
Đây là đạo pháp ở tầm cao mới mà Hoàng Vô Tà bình thường khó thực hiện, nằm mơ cũng khó lấy được.
Nhưng cái nhìn vừa nãy đã khiến Hoàng Vô Tà khắc cốt ghi tâm.
Còn mang lại lợi ích không nhỏ so với tất cả đạo pháp hắn lĩnh ngộ được cả đời.
Sau khi trở về, chỉ cần thêm chút lĩnh ngộ, nhất định tu vi Hoàng Vô Tà có thể nâng cao một bước.
Cho dù là tương lai sau khi tu vi của hắn đột phá Đại La Kim Tiên, hắn cảm thấy, cảnh tượng do pháp tắc bày ra vừa nãy vẫn có sự trợ giúp lớn lao đối với hắn.
Cơ duyên!
Cái liếc nhìn này, thật sự là cơ duyên to bằng trời!
Hoàng Vô Tà kích động đến lỗ mũi phình to, thân thể cũng không chịu khống chế mà run rẩy.
Hắn không thể tưởng tượng được, dáng vẻ chân thực của mấy thứ đồ trong tay này không ngờ lại thần bí tráng quan, kinh khủng như vậy.
Chẳng trách khi Hoàng Dung tặng, vẻ mặt kỳ quái đến thế.
Chẳng trách sau khi ta mạo phạm Lão Tử, Lão Tử chỉ lấy một nửa trái cây đã tha thứ hành động mạo phạm, thất lễ của ta.
Thì ra đây không phải là Lão Tử làm điều tốt, mà là bởi vì mấy loại quả quá trân quý trong tay.
Nghĩ đến một nửa số trái cây và linh thực bị Lão Tử cầm đi, Hoàng Vô Tà đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Có thế hắn mới biết, thứ bản thân đánh mất hóa ra trân quý như vậy.
Lão Tử nào có lòng tốt gì, đây rõ ràng là cắn một miếng thịt của ta mà!
“Bây giờ, ngươi đã biết mấy thứ kia có phải chí bảo hay không chưa?”
Lão Tử nhìn sắc mặt Hoàng Vô Tà biến ảo không chừng, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.
Hoàng Vô Tà nghe vậy, cuối cùng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hắn nhịn xuống xao động trong lòng, chỉ vào mấy thứ trong tay, không thể tin nổi hỏi Lão Tử: “Xin hỏi Thái Thanh Thánh Nhân, rốt cuộc mấy thứ này là gì? Tại sao có thể tỏa ra dị tượng huyền ảo như thế?”
Lão Tử giải thích:
“Hai loại quả này đều là Hỗn độn linh quả, mà giấy dầu có thể so với Tiên thiên linh bảo cực phẩm, mỗi một linh thực trong giấy dầu đều ẩn chứa một loại pháp tắc đại đạo.”
Ầm!
Hoàng Vô Tà chỉ cảm thấy có vô số sấm sét nổ vang trong đầu, chấn động khiến màng nhĩ của hắn ong ong, tâm thần lảo đảo suýt ngã.
Hỗn độn linh quả?
Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Mỗi một món linh thực đều ẩn chứa một loại pháp tắc đại đạo?
Mẹ nó, ta thật sự không phải đang nằm mơ sao?
Những thứ ấy sao lại trâu bò quá vậy?
Không phải nói, Tiên thiên chí bảo không phải thứ mà tất cả Thánh Nhân đều có thể có được đấy sao?
Tại sao trong túi đồ mà Hoàng Dung đưa ta, không phải là Hỗn độn linh quả thì là pháp tắc đại đạo, kém nhất cũng là Tiên thiên linh bảo cực phẩm thế?
Đây có thể trâu bò hơn Tiên thiên chí bảo nhiều đấy nhỉ?
Hơn nữa, không phải nói Hồng Hoang căn bản không chứa nổi Hỗn độn linh bảo sao?
Tại sao mấy Hỗn độn linh quả này lại tồn tại ở trong Hồng Hoang?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Hoàng Vô Tà sinh ra vô số dấu chấm hỏi.
Chỉ cảm thấy có quá nhiều nghi ngờ khiến hắn nghĩ không thông, nghĩ mãi không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận