Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2196 - Chồng tương lai đẹp trai quá đi

Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trái cây có dáng vẻ long lanh trong suốt, mọng nước sáng bóng như vậy nên không nhịn được muốn nếm thử một chút.
Nàng mong chờ hỏi Tiểu long Nữ: “Long tỷ tỷ, những quả xoài, quả vải và nho này có thể ăn được không?”
Tiểu Long Nữ thành thật trả lời: “Nếu như Văn đạo nhân không cản thì ngươi có thể ăn.”
Mai Thiên Vũ nhìn con chim dẻ cùi đang đậu ở trên cây xoài nhắm mắt dưỡng thần, khó hiểu hỏi:
“Điều này có nghĩa là gì?”
Tiểu Long Nữ lên tiếng giải thích: “Văn đạo nhân giúp Lý công cử trông coi những hoa quả này. Nếu như Văn đạo nhân cản ngươi hái những hoa quả này thì chứng tỏ ngươi không có duyên với những hoa quả này, thế nên không thể ăn được.”
Mai Thiên Vũ: “Mấy quả trái cây mà thôi, chắc là Lý Nguyên sẽ không hẹp hòi như vậy đâu nhỉ?”
Tiểu Long Nữ bẻ hai bắp ngô, giải thích: “Thật ra những thứ trái cây này đều là Hỗn độn linh quả.”
Rầm!
Mai Thiên Vũ lảo đảo, ngã thằng ra đất.
Biểu cảm trông vô cùng thất thần, trố mắt ra nhìn.
Ôi mẹ ơi.
Đám trái cây kia toàn là Hỗn độn linh quả?
Thật hay giả thế?
Trâu bò thế cơ à?
Đó là bởi Tiểu Long Nữ có một gương mặt không biết đùa. Nếu câu này là do Lý Nhị nói ra thì Mai Thiên Vũ chẳng thèm tin đâu.
Chắc chắn sẽ khịa lại ngay lập tức.
Dù sao chuyện này cũng bất thường quá.
Làm sao có nhiều Hỗn độn linh quả như vậy được?
Vả lại, mấy cây xoài, nho, vải kia cũng không toả ra linh khí mạnh mẽ mà?
Đây là lời do Tiểu Long Nữ nói ra, người này trời sinh đã không thích cười nói tuỳ tiện.
Có lẽ sẽ không đùa giỡn với người khác đâu.
Mai Thiên Vũ liếc nhìn đám xoài, vải, nho rồi lại nhòm ngó cỏ cây hoa lá và vườn rau xung quanh, bất chợt nghĩ tới điều gì đó.
Lập tức buột miệng hỏi Tiểu Long Nữ trong vô thức: “Nếu cây xoài, vải, nho trong sân đều là Hỗn độn linh quả, vậy hoa cỏ nước nôi, rau dưa các loại trong đây chắc cũng không phải phàm vật nhỉ?”
Tiểu Long Nữ gật đầu đáp: “Đúng thế.”
Khóe miệng Mai Thiên Vũ co giật, nàng không ngờ mình đoán đúng.
Nàng vội hỏi: “Cỏ cây hoa lá, rau dưa các loại ở đây là linh căn cấp bậc gì?”
Tiểu Long Nữ: “Nơi đây có nhiều thứ lắm, ta cũng chỉ biết một phần, không nắm rõ hết. Ví dụ như hai cây ngô này, trông giống hệt cây ngô bình thường nhưng kì thực là Hỗn độn linh căn – ngô ngũ sắc. Còn trái cà chua kia, cũng là Hỗn độn linh căn, tên là huyết ngọc quả. Kể cả bùn đất ngươi đang dẫm lên, thật ra chính là Hỗn Độn Tức Nhưỡng…”
Nghe Tiểu Long Nữ giới thiệu, nhãn cầu Mai Thiên Vũ càng lúc càng mở to, sắc mặt cũng càng trở nên chấn động.
Nàng cảm thấy bản thân đang nghe thiên thư vậy.
Bởi vì theo lời Tiểu Long Nữ, mỗi một ngọn cây ngọn cỏ, mỗi viên gạch viên ngói, thậm chí là cả bụi rậm trong cái khách sạn này đều vô cùng bất phàm.
Cái nhà này thực sự khủng bố vậy sao?
Lý Nguyên, chủ nơi này kiêm chồng tương lai của ta hoá ra lại đẳng cấp thế cơ à?
Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng tổng kết xong: “Có điều, Lý công tử đã phong ấn toàn bộ những dị tượng này, vì vậy các tu sĩ bình thường sẽ không nhận ra sự thần kỳ của chúng.”
Giới thiệu sân vườn xong thì Tiểu Long Nữ cũng hái đủ các loại rau dưa hôm nay muốn nấu.
Nàng nói với Mai Thiên Vũ đang ngẩn ngơ: “Xong rồi, chúng ta đi rửa rau thôi.”
Dứt lời, nàng không đợi Mai Thiên Vũ mà tự đi thẳng tới phòng bếp trước.
Mai Thiên Vũ nhìn bóng lưng yểu điệu của Tiểu Long Nữ, không khỏi thở than: “Chúng ta có rửa rau đâu, rõ ràng là rửa Hỗn độn linh căn!”
Nàng hơi hiểu ra lý do linh thạch Lý Nguyên làm ngon đến thế.
Dùng toàn Hỗn độn linh căn để làm, mùi vị dở được sao?
Thấy Tiểu Long Nữ đã vào trong bếp, Mai Thiên Vũ không kịp vật vã nữa, tính bám theo sau.
Nhưng mới đi được vài bước, nàng bỗng nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay người tiến lại giàn nho.
Nàng nhìn từng chùm Tử Ngọc Bồ Đào lung linh lóng lánh, hai mắt đảo như rang lạc.
Dường như đang tính toán gì đó.
Dựa vào lời Tiểu Long Nữ, chỉ cần hữu duyên là người ta có thể ăn đám trái cây này, chẳng biết ta có duyên không?”
Ta chỉ ngắt một quả thôi, Lý Nguyên chắc không ki bo đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Mai Thiên Vũ không do dự nữa, lập tức vươn tay hái một trái nho.
Ừm, quá trình diễn ra cực suôn sẻ, Mai Thiên Vũ nhẹ nhàng hái được một quả nho.
Nhìn quả nho to bằng quả nhãn, trên mặt Mai Thiên Vũ tràn đầy vẻ vui sướng.
Ha ha!
Xem ra ta hữu duyên với đám trái cây này rồi.
Đúng thôi, sau này Lý Nguyên sẽ là của ta, huống chi là cây trái trong sân này.
Nghĩ mà hứng chí, Mai Thiên Vũ toàn là nét cười.
Nàng vội vã bỏ quả nho vào miệng.
Mẹ ơi!
Mai Thiên Vũ cảm thấy đầu mình sắp tan chảy.
Thứ này ngon quá đi, ngọt quá đi!
Nó căng mọng và đầy nước, trong hương quả thơm nồng nàn còn mang theo một mùi vị đặc biệt, Mai Thiên Vũ bỗng có cảm giác con tim thiếu nữ đang rung rinh.
Quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.
Mai Thiên Vũ cảm thấy mình thích quả nho này hơn trà Vân Vụ nàng từng uống, bánh xốp, lạc tẩm đường, bánh quy hành nàng từng ăn.
Không phải tại trà Vân Vụ, bánh xốp khó ăn mà là quả nho kia ngọt ngào hơn cả tình yêu.
Quá hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong quả nho, Mai Thiên Vũ không kìm lòng được mà lại muốn hái thêm quả nữa.
Tuy nhiên, đúng lúc Mai Thiên Vũ định vươn tay hái trái, nàng chợt phát hiện có con chim giẻ cùi không biết từ lúc nào đã bay ngang, dừng trước mặt nàng, ngăn cái tay nàng duỗi về phía cây nho.
Mai Thiên Vũ bất mãn: “Làm gì vậy?”
Văn đạo nhân thản nhiên đáp: “Ngươi ăn một quả là đủ rồi, đừng quá tham lam.”
Mai Thiên Vũ: “Nơi này có cả đống nho, ta ăn thêm mấy quả thì sao?”
Văn đạo nhân bình tĩnh nói: “Nên biết rằng trên đời này có rất nhiều người đến chết cũng chưa có duyên ngửi mùi hương của Hỗn độn linh quả.”
Tuy rất khó chịu với việc Văn đạo nhân không cho mình hái tiếp nhưng Mai Thiên Vũ cũng đành bó tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận