Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 906 - Cũng quá lợi hại rồi nhỉ?

Tôn Ngộ Không vừa mới bắt đầu còn vô cùng tức giận, nhưng đánh đến cuối cùng lại cảm thấy sảng khoái không thôi.
Trước đây đối thủ mà hắn gặp hoặc không chịu nổi một đòn hoặc thực lực vượt xa hắn vốn không thể đánh thỏa thích được.
Đây vẫn là lần đầu tiên gặp được đối thủ ngang tài ngang sức như thế, có thể đấu pháp thỏa thích như thế với người khác.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Trước đây hắn vẫn có chút không phục với danh tiếng to lớn của Tôn Ngộ Không, cảm thấy thực lực của mình nhất định mạnh hơn Tôn Ngộ Không.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn tới đây tìm Tôn Ngộ Không.
Nhưng mà sau khi giao đấu hắn mới hiểu thực lực của Tôn Ngộ Không không hề thua kém hắn, ngược lại là một đối thủ khó gặp.
Dù sao thì Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ đến thăm dò năng lực thật sự của Tôn Ngộ Không thôi chứ không hề muốn đấu pháp sống chết với Tôn Ngộ Không, do đó sau khi giao đấu được một lúc, hắn liền bay về phía sau rời khỏi phạm vi tấn công của Tôn Ngộ Không, sau đó hét lên: “Được rồi, không đánh nữa, không đánh nữa, thực lực của ngươi không tệ.”
Tôn Ngộ Không thấy đối phương đình chiến, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể chế ngự đối phương được bèn thu Kim Cô Bổng lại không đánh nữa.
“Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại giả mạo ta?”
Nét mặt Tôn Ngộ Không nghiêm túc hỏi Lục Nhĩ Mi Hầu.
Chuyện này quá kỳ lạ khiến hắn buộc phải coi trọng.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe vậy, trong lòng khẽ động biến về diện mạo thật của mình.
“Ta tên là Lục Nhĩ Mi Hầu, có người bảo ta đến đối phó ngươi.”
Tôn Ngộ Không nhíu mày: “Ai phái ngươi đến?”
Lục Nhĩ Mi Hầu: “Chuẩn Đề đạo nhân.”
Tây Phương Tu Di sơn.
“Phụt!”
Chuẩn Đề đạo nhân thấy Lục Nhĩ Mi Hầu không chút do dự nói tên của hắn ra, tức giận đến mức phun ra ba lít máu.
Nét mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ, còn mang theo một ít lo lắng.
Hắn chỉ cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung rồi.
Lục Nhĩ Mi Hầu này sao lại không hiểu chuyện đến như thế? Nói chuyện cũng không dùng não à?
Ta bảo hắn đi đối phó Tôn Ngộ Không là không muốn để lộ thân phận, sao hắn lại nói tên của mình ra?
Ngươi không sợ như vậy sẽ đắc tội với ta ư?
Bởi vì Tôn Ngộ Không là do Lý tiền bối làm chủ cho nên ta không tiện ra tay, nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu ngươi bị Đạo Tổ ruồng bỏ, đắc tội với ta, một ánh mắt cũng đủ khiến ngươi tan thành tro bụi!
Chuẩn Đề đạo nhân mắng nhiếc Lục Nhĩ Mi Hầu trong lòng, hắn đã quyết định nhất định phải nghiền nát Lục Nhĩ Mi Hầu thành tro.
Lời hắn đã nói!
Ai dám đến cứu Lục Nhĩ Mi Hầu.
Tôn Ngộ Không nghe thấy tên của Chuẩn Đề đạo nhân không khỏi nhíu mày một cái, nhưng hắn là Thánh Nhân cũng khó xử lý.
Hắn còn không biết Chuẩn Đề kiêng kỵ mối quan hệ giữa hắn và Lý Nguyên.
Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy khó xử lý nhưng nét mặt vẫn không tỏ vẻ gì, mà chỉ bình tĩnh hỏi Lục Nhĩ Mi Hầu: “Ngươi có quan hệ gì với Chuẩn Đề đạo nhân? Tu vi nhục thể trên người của ngươi là đi theo Chuẩn Đề đạo nhân tu luyện sao?”
Lục Nhĩ Mi Hầu lắc đầu: “Ta không có quan hệ gì với hắn cả, tu vi trên người ta cũng không phải do hắn truyền thụ.”
“Nếu ngươi không có quan hệ gì với hắn vậy tại sao lại nghe theo phân phó của hắn đến đối phó ta?” Tôn Ngộ Không khó hiểu.
Lục Nhĩ Mi Hầu: “Không phải ta đến để đối phó ngươi, chẳng qua ta muốn thăm dò thân thủ của ngươi mà thôi.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy ấn tượng của hắn dành cho Lục Nhĩ Mi Hầu đã thay đổi một chút.
“Thử xong rồi, ngươi cảm thấy thân thủ của ta thế nào?”
Lục Nhĩ Mi Hầu gật đầu: “Cũng không tệ, nhưng mà.” Hắn thay đổi giọng điệu: “Nếu như ta thật sự muốn hạ tử thủ thì ngươi không phải đối thủ của ta.”
Tôn Ngộ Không cười khẩy: “Lẽ nào ngươi còn có bản lĩnh chưa thể hiện ra?”
Lục Nhĩ Mi Hầu cầm Cấm Thiên Cơ ra: “Cái này gọi là Cấm Thiên Cơ, là Tiên thiên linh bảo thượng phẩm Chuẩn Đề đạo nhân cho ta để đối phó ngươi. Chỉ cần lúc ta đấu pháp, đánh vật này ra bất ngờ, nguyên thần của ngươi sẽ bị khống chế.”
Tôn Ngộ Không nhìn Cấm Thiên Cơ, da mặt hơi co rút.
Hắn biết rõ, Lục Nhĩ Mi Hầu nói có lý.
“Chuẩn Đề đạo nhân bỏ vốn nặng như vậy, ngươi nhận tiền lại không làm việc, ngươi không sợ đến lúc Chuẩn Đề đạo nhân báo thù sao?”
Lục Nhĩ Mi Hầu bình tĩnh nói: “Không sợ.”
Lúc đầu sư phụ đã nói, ta không được dùng tên của hắn giả danh lừa bịp, nhưng mà nếu như Chuẩn Đề đạo nhân muốn đối phó ta, trong lúc ta cận kề cái chết nói ra quan hệ giữa ta và sư phụ, như vậy không tính là lấy danh tiếng của người ta giả danh lừa bịp chứ?
Đây chính là lý do khiến Lục Nhĩ Mi Hầu dám không nghe theo phân phó của Chuẩn Đề đạo nhân.
Tôn Ngộ Không nhìn dáng vẻ tự tin của Lục Nhĩ Mi Hầu, không khỏi chớp đôi mắt.
Hắn không hiểu rốt cuộc tự tin của Lục Nhĩ Mi Hầu từ đâu mà có?
Dù sao thì người đó cũng là Thánh Nhân.
Chuẩn Đề đạo nhân đương nhiên cũng nghe lời nói của Lục Nhĩ Mi Hầu, gương mặt hắn không khỏi để lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Hừ, không còn bao lâu nữa ngươi sẽ biết ngươi ngu dốt đến mức nào.
Tôn Ngộ Không hỏi Lục Nhĩ Mi Hầu: “Bây giờ ngươi còn đánh nữa hay không, không đánh thì ta quay về đây.”
Lục Nhĩ Mi Hầu mỉm cười nói: “Đã biết được thực lực của ngươi rồi còn đánh làm gì nữa? Dừng tại đây đi.”
Nói rồi hắn bèn thi triển Càn Khôn na di rời khỏi hư không.
Tôn Ngộ Không cũng quay về Tây Ngưu Hạ Châu.
Hắn tìm thấy đám người Đường Tăng, nhưng mà đám người Đường Tăng, Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa nhìn thấy hắn đều tỏ ra nghi ngờ.
“Ngươi là Không Không hay là giả mạo?”
Thiết Phiến công chúa hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không: “Đương nhiên ta là thật.”
“Hầu ca kia đâu?” Trư Bát Giới hỏi.
Tôn Ngộ Không: “Đánh với hắn một trận rồi rời đi rồi.”
Bạch Tinh Tinh hỏi: “Làm sao ngươi có thể chứng minh ngươi là Tôn Ngộ Không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận