Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 624 - Các ngươi ở cùng nhau từ lúc nào vậy!

“Hây, chỉ tiếc cả đời trẫm phải mang bêu danh tàn khốc vô tình rồi!”
Lý Nguyên chỉ vào Lý Thế Dân nói: “Ngươi đó, làm con, làm huynh, làm đệ, làm cha, làm thúc phụ, làm bá phụ đều không đủ tư cách.” Sắc mặt Lý Thế Dân lập tức đen thành than: “Ta tệ vậy sao?”
Hơn nữa, cho dù ta có tệ thì có cần phải nói ra trước mặt ta như vậy không?
Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng phía sau Lý Thế Dân, nghe xong da mặt điên cuồng co giật.
Thật sự là quá to gan rồi, trong mắt không có Hoàng quyền, không xem Lý Thế Dân ra gì.
Cũng là Lý tiên trưởng, nếu như đổi lại là người khác dám nói những lời này trước mặt Lý Thế Dân, chỉ sợ sẽ lập tức bị chém thành từng đoạn thịt.
Lý Nguyên không quan tâm đến biểu cảm khó coi của mấy người họ, tiếp tục nói: “Nhưng ta cảm thấy trở thành một Đế Vương, ngươi lại rất hợp.”
Biểu cảm của Lý Thế Dân ngây ra, mặt vốn đen như than không khỏi khôi phục huyết khí, còn lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Tại sao Lý tiên trưởng lại cho rằng trẫm là một Đế Vương đủ tư cách.”
Lý Nguyên nói: “Đề Vương tàn nhẫn với người nhà chút chẳng sao cả. Chỉ cần có thể đối xử tử tế với đại thần, có thể chặn giặc, có thể tạo lợi cho bách tính là được. Mà ngươi có năng lực, có dã tâm, biết khiêm tốn, lại cần chính yêu dân, cũng rộng lượng với thuộc hạ, ngươi thích hợp làm Hoàng đế hơn Lý Kiến Thành xa.”
Lý Thế Dân hoàn toàn quét sạch phiền muộn trong lòng, trở nên vô cùng vui vẻ.
Trước đây, hắn cũng nghe người khác nói không ít lời chém gió phẩm hạnh hắn cao thượng, hoặc là năng lực xuất chúng, nhưng lại không ai nói khiến hắn thoải mái như thế.
Bởi vì, hắn biết Lý Nguyên sẽ không lấy lòng hắn.
Những lời Lý Nguyên nói chính là những gì Lý Nguyên nghĩ.
Hắn thích nghe nhất chính là lời thật lòng này!
“Ha ha, có thể được tiên trưởng tán thưởng, quả nhân hết sức vinh hạnh. Quả nhân kính tiên trưởng thêm một ly!”
Tâm trạng Lý Thế Dân vô cùng sảng khoái, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Lý Nguyên: “Có một chuyện, trẫm muốn phản bác với tiên trưởng đôi chút.”
“Chuyện gì?”
Lý Nguyên hỏi.
Lý Thế Dân: “Tiên trưởng nói trẫm làm con, làm huynh không đủ tư cách, trẫm nhận. Nhưng nói ta làm cha cũng không đủ tư cách, điều này trẫm không tán thành.”
Hắn tự nhận bản thân vô cùng yêu thương con cái của mình.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta nói tương lai, không phải hiện tại.”
Bời vì Lý Thế Dân soán vị có được Hoàng vị, tất nhiên cũng lo lắng con của mình học theo như vậy.
Cho nên lúc hắn già rất đắn đo việc lựa chọn người thừa kế. Kết quả mười mấy Thái tử, ba người bị giết, ba người tự sát, hai người bị giáng chức làm thứ dân, sau cùng chọn Lý Trị yếu mềm vô năng thừa kế Hoàng vị. Do đó khiến Võ Tắc Thiên có thời cơ lợi dụng.
Hung hăng huyết tẩy con cháu Lý thị một phen.
Đây cũng được xem là báo trả báo.
Chậc!
Lý Thế Dân biết Lý Nguyên nói đến tương lai, biểu cảm không khỏi trì trệ.
Chuyện tương lai, ngươi bảo ta phản bác cũng không cách nào phản bác!
Nhưng hiện giờ Lý Thế Dân tin tưởng không chút nghi ngờ với lời nói của Lý Nguyên.
Lẽ nào, tương lai ta thật sự sẽ là một người cha không đủ tư cách sao?
Ngay lúc Lý Thế Dân đang thầm suy tư, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền đến từ trên lầu.
“Lý Nguyên, đun nước cho ta, ta muốn gội đầu, tắm gội, rửa mặt, còn có súc miệng.” Đây không phải là giọng nói của tam tỷ sao?
Sao tam tỷ lại ở nơi này?
Hơn nữa còn muốn gội đầu, tắm gội? Lý Thế Dân hơi mơ màng.
Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng lộ vẻ bất ngờ.
“Thịch thịch thịch.”
Chính ngay lúc này, chỉ nghe thấy một tràn âm thanh sàn nhà rung động truyền đến.
Rất nhanh, chỉ thấy y phục Lý Tú Ninh không ngay ngắn, đầu tóc rối tung bước nhanh từ trên lầu xuống.
Nhìn dáng vẻ đầu tóc rối bời của Lý Tú Ninh kết hợp với chuyện nàng bảo Lý Nguyên đun nước tắm gội, Lý Thế Dân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Hắn nhìn Lý Tú Ninh, lại nhìn Lý Nguyên, sắc mặt trở nên điên cuồng không thôi.
“Các ngươi ở cùng nhau từ khi nào vậy?”
Hắn lớn tiếng hét lên.
Lý Nguyên vốn đang uống rượu, hắn đột nhiên nghe thấy lời của Lý Nhị, không nhịn được, lập tức phun rượu trong miệng ra ngoài.
Trực tiếp phun lên mặt Lý Nhị.
Ở cùng? Sao ta lại không biết nhỉ?
Đừng hủy thanh bạch của ta có hiểu không? Trong lòng Lý Nguyên cực kỳ cạn lời.
Mà giờ phút này trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ sụp đổ. Hắn cảm nhận được rượu trên mặt, đều sắp điên rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị người ta phun lên mặt.
Quan trọng là rượu còn có chút cay mắt!
Ta có nên gọi cứu giá hay không?
Phòng Huyền Linh và Trưởng Tôn Vô Kỵ sớm đã ngây ra.
Đầu tiên là đụng phải ‘gian tình’ của Bình Dương công chúa.
Sau đó lại nhìn thấy ‘gian phu’ dùng rượu tập kích Thánh Thượng.
Thật sự là quá rung động, quá kích thích rồi.
Bẩn đến có chút chịu không nổi!
Lý Tú Ninh đột nhiên nhìn thấy ba người Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, vẻ mặt bất ngờ.
Sao bọn họ lại ở nơi này?
Lý Tú Ninh đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên nàng nghe thấy trong miệng Lý Thế Dân thốt ra một câu: “Các ngươi ở cùng nhau từ khi nào vậy?”
Cả người nàng giống như bị điểm huyệt, lập tức cứng đờ.
Vừa bắt đầu, nàng còn có chút mơ màng.
Không rõ tại sao Lý Nhị lại hỏi như vậy?
Nhưng ngay lập tức, nàng nhớ đến lời nói bản thân muốn tắm gội cùng với đầu tóc và y phục rối bời thì lập tức phản ứng lại.
Không muốn bị hiểu lầm cũng khó!
Nàng đang muốn giải thích, kết quả lại nhìn thấy Lý Nguyên phun rượu lên mặt Lý Nhị.
Lý Tú Ninh không biết nên làm thế nào mới ổn.
Đại sảnh lập tức chìm vào trong yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Chỉ có Lý Nguyên, lại uống thêm ngụm rượu đè nén khiếp sợ.
Lý Nhị đau buồn dùng ống tay áo lau nước trên mặt, hắn oán trách nói với Lý Nguyên: “Cho dù tỷ phu…”
“Phụt!”
Nghe thấy Lý Nhị gọi mình là ‘tỷ phu’, Lý Nguyên lại không nhịn được, phun rượu trong miệng ra ngoài, còn phun trên mặt của Lý Nhị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận