Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 671 - Ngụy Trưng, Hạo Nhiên chính khí!

Hai mắt Ngụy Trưng nhất thời trở nên nghiêm túc. Hắn không dám nháy mắt, nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trầm giọng nói: “Các hạ có biết, Thiên Đình có thiên quy, bất kể là yêu ma quỷ quái hay là tu sĩ Tam giới cũng không được nhúng tay vào chuyện triều đình của nhân gian? Hành động lúc trước của ngươi đã vi phạm thiên quy rồi.”
“Vậy thì thế nào?”
Lý Nguyên xem thường hỏi một câu.
Ngụy Trưng: “Theo như luật, ngươi phải theo ta lên Thiên Đình, tiếp nhận sự trừng phạt của Thiên Đế.”
Phụt!
Dương Thiền nghe thấy Ngụy Trưng muốn đưa Lý Nguyên lên Thiên Đình chịu phạt nên không nhịn được, nhất thời phun ra một ngụm nước soda muối.
Ông lão này thật có gan nói.
Trừng phạt Lý Nguyên? Đây không phải là mang họa đến cho cữu cữu của ta sao?
Nếu thật sự dẫn Lý Nguyên tới Thiên Đình, không phải là hù dọa chết cữu cữu ta à?
Tiểu Tê Tử thấy lúc trước Ngụy Trưng trách cứ phụ vương không làm việc đàng hoàng, nói nàng và mẫu hậu không có lễ nghi, lúc này lại muốn trừng phạt phụ thân, điều này khiến cho nàng cũng tức giận.
Ông lão này đúng là người xấu.
Sao lại đối nghịch với ta ở khắp mọi nơi như thế?
Lý Nguyên nghe thấy tính toán của Ngụy Trưng, không khỏi bị chọc cười, hắn lắc đầu, nói: “Thiên quy không quản được ta. Hơn nữa ta cảm thấy dù là Trương Bách Nhẫn hay là Hạo Thiên cũng không dám trừng phạt ta.”
Ngụy Trưng nghe thấy Lý Nguyên gọi thẳng tên Ngọc Đế, không hề có ý tứ tôn trọng chút nào, vẻ mặt không khỏi càng lạnh lùng hơn.
Loại người vô pháp, không hề sợ hãi, đều là tai họa ảnh hưởng đến sự yên bình của nhân gian.
Hắn nghiêm túc nhìn Lý Nguyên, nói năng rất khí phách: “Tam giới quần tiên, lục đạo luân hồi đều chịu sự ràng buộc của Thiên Đình, càng không có chuyện Thiên Đình không dám trừng phạt ngươi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nữ Oa, Hậu Thổ, Thái Thượng Lão Quân, hình như Thiên Đình cũng không quản được, lại càng không nói đến người mới.”
Ngụy Trưng nghe thế, da mặt không khỏi run lên.
Vậy mà dám lấy bản thân mình so sánh với Thánh Nhân, quá không biết trời cao đất dày là gì rồi.
“Đó là Thánh Nhân, há người bình thường có thể so sánh sao?”
Càng ngày Ngụy Trưng càng cảm thấy để loại người không bị ràng buộc, cuồng vọng tự cao tự đại ở lại nhân gian sẽ là họa lớn cho nhân gian.
Vì vậy nhất định phải bắt người này lên Thiên Đình bằng được, phải chịu sự ràng buộc của Thiên Đình.
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta là người bình thường?”
Ngụy Trưng lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi không phải người bình thường, tuy nhiên ngươi nghĩ rằng ỷ vào việc có vài loại thần thông là có thể sánh ngang hàng với Thánh Nhân sao? Ngươi quá không biết tự lượng sức mình rồi. Ta khuyên ngươi mau chủ động đi Thiên Đình một chuyến với ta, thành thật nhận sai lầm với Ngọc Đế để nhận được sự khoan hồng.”
Dương Thiền thấy Ngụy Trưng càng nói càng đi xa, nghĩ hắn dẫu sao cũng là thuộc hạ của cữu cữu, không đành lòng nhìn hắn đắc tội với Lý Nguyên, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Ngụy đại nhân, thân phận Lý công tử không tầm thường, cho dù Ngọc Đế có biết cũng phải lấy lễ mà đối đãi. Hay là ngươi mau trở về đi, không nên lo lắng chuyện không đâu nữa.”
Ngụy Trưng đã coi Dương Thiền là đồng bọn của Lý Nguyên, tất nhiên không tin vào lời nói của Dương Thiền.
Hắn nói với Dương Thiền: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể đứng ngoài cuộc. Ngươi cũng phải theo ta lên Thiên Đình, tiếp nhận sự thẩm tra của Thiên Đình.”
Dương Thiền thấy Ngụy Trưng lại muốn bắt nàng, suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Đây là kẻ nào, sao trong đầu chỉ toàn thịt không vậy?
“Ta đang giúp ngươi đó, có biết không hả? Ngươi đừng có mà không biết phân biệt.”
Ngụy Trưng thản nhiên nói: “Hay là ngươi tự giúp bản thân ngươi đi, ngoan ngoãn theo ta lên Thiên Đình, đến lúc đó có thể xử phạt nhẹ hơn.”
“Ta phạm phải cái gì mà cần xử phạt?”
Dương Thiền không còn gì để nói.
Ngụy Trưng an ủi: “Yên tâm, nếu ngươi không vi phạm thiên quy, tự nhiên sẽ thả ngươi. Thiên Đình sẽ không xử oan bất kỳ ai.”
Dương Thiền liếc mắt, cảm thấy Ngụy Trưng quá tự cao tự đại rồi.
Nàng cũng không biết Ngụy Trưng lấy đâu ra tự tin là có thể đưa nàng và Lý Nguyên lên Thiên Đình?
“Bỏ đi, ta cũng lười giúp ngươi rồi. Ngươi muốn bắt chúng ta đi thì mặc ngươi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh này.”
Dương Thiền bỏ qua ý nghĩ giúp Ngụy Trưng một tay.
Ngụy Trưng thấy dáng vẻ xem thường của Dương Thiền, mà Lý Nguyên từ đầu đến cuối đều ngồi đắp cát, căn bản không thèm ngó tới hắn. Hắn biết muốn để hai người ngoan ngoãn đi lên Thiên Đình với hắn tiếp nhận thẩm tra là điều không thể.
Nghĩ thế, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra, chỉ thấy ở không trung phía sau hắn hiện ra một con thần thú kỳ lân uy nghiêm khủng bố, ngửa mặt lên trời mà gầm thét.
Nhất thời uy áp long trời lở đất cuồn cuộn thổi quét tới chỗ Dương Thiền và Lý Nguyên.
Uy áp này tràn đầy khí phách tuyệt thế, mười phần chính khí, toát ra vẻ vĩ đại thần thánh vô cùng, quang minh chính đại.
Nếu như là tà ma quỷ quái, đối mặt với chính khí thần thánh dẫn động thiên địa này, chỉ sợ trong nháy mắt đã không thể duy trì được dáng vẻ mà hiện ra nguyên hình.
Ngụy Trưng thấy Lý Nguyên và Dương Thiền vẫn là hình người, trong lòng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải là ngoại tộc thì cũng không cần hạ sát thủ, có lẽ còn có thể thu phục để mình dùng cũng chưa biết chừng.
Mặc dù trong đầu hắn hiện lên vô vàn suy nghĩ, nhưng động tác trên tay không hề chần chừ, chỉ thấy miệng hắn hét lên chữ “Cấm”, một mạng lưới khổng lồ do Hạo Nhiên chính khí bện thành đồng thời chụp lấy Lý Nguyên và Dương Thiền vào trong.
Cố gắng vây Lý Nguyên và Dương Thiền ở trong đó.
Dương Thiền thấy Ngụy Trưng lại dám ra tay, vốn đang chuẩn bị ra tay dạy dỗ ông lão này, nhưng nàng nhìn thoáng qua Lý Nguyên.
Thấy vẻ mặt Lý Nguyên vẫn lạnh nhạt đắp cát, không hề có ý ra tay. Nàng hơi do dự, cuối cùng cũng không ra tay.
Ngụy Trưng không ngờ Lý Nguyên và Dương Thiền đều không phản kháng, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận