Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1924 - Lý Nguyên, làm chưởng môn phu nhân đi!! (2)

Tính cách bình thường bá đạo của Yêu Nguyệt quấy phá, trực tiếp buộc miệng nói: “Di Hoa cung ta còn thiếu một nam cung chủ, không biết công tử có nguyện ý đảm nhiệm hay không?”
Xoạch!
Liên Tinh bên cạnh, nghe được lời của tỷ tỷ, suýt nữa thì rớt cằm.
Nàng không nghĩ tới, tỷ tỷ lại to gan như vậy.
Thế mà dám nói vậy với nam nhân lần đầu gặp.
Ý những lời của tỷ tỷ, không phải tương đương với một người nam nhân nói với một nữ nhân xa lạ, ‘môn phái ta còn thiếu một chưởng môn phu nhân, ngươi có nguyện ý theo ta trở về làm chưởng môn phu nhân không’ à?
Thế này, tỷ tỷ cũng quá không rụt rè rồi nhỉ?
Hơn nữa, không phải trước đó tỷ tỷ còn nói thích Giang Phong hả?
Nhanh như vậy đã quên Giang Phong rồi?
Liên Tinh cùng lúc kinh hãi, cũng không nhịn được căng thẳng nhìn Lý Nguyên.
Không biết tại sao, trong lòng nàng rất không hy vọng Lý Nguyên đáp ứng tỷ tỷ.
Sau khi những lời này nói ra khỏi miệng, Yêu Nguyệt cũng cảm thấy có phần không ổn.
Hình như mình quá không rụt rè rồi!
Trên mặt không khỏi hiện ra một vệt đỏ ửng không tản ra được.
Chẳng qua, bình thường nàng bá đạo quen rồi, vì vậy rất nhanh, nàng lại lần nữa khôi phục trấn định, sau đó không hề kiêng dè nhìn Lý Nguyên.
Chờ câu trả lời của Lý Nguyên.
Lý Nguyên tự nhiên là lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Yêu Nguyệt không nghĩ tới, Lý Nguyên lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Trước tiên không nói quyền thế của Di Hoa cung, nhưng mà ngươi nhìn thấy ta nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt đại phong hoa như vậy, cũng nên suy sét mới đúng chứ!
Vì vậy, trong lòng Yêu Nguyệt có chút khó chịu.
Đây là người thứ hai dám cự tuyệt nàng.
Người đầu tiên là Giang Phong.
Nhưng cho dù là Giang Phong, cũng không dám cự tuyệt trực tiếp như vậy.
Để tránh đắc tội nàng.
“Vì sao không có hứng thú?”
Yêu Nguyệt truy hỏi.
Lý Nguyên nhún vai: “Không có hứng thú thì không hứng thú, còn có thể vì sao?”
Hắn xoay người tiếp tục đi tới Đồng Phúc khách điếm.
Liên Tinh bên cạnh, thấy thái độ của Lý Nguyên đối với tỷ tỷ rất lãnh đạm, trong lòng không khỏi thầm vì Lý Nguyên lau mồ hôi.
Tỷ tỷ nàng Yêu Nguyệt, bình thường cao cao tại thượng, hỉ nộ vô thường, không tha thứ cho bất cứ kẻ nào mạo phạm.
Nếu có người lấy loại thái độ này đối xử không tốt với tỷ tỷ, sẽ nghênh đón trừng phạt vô tình của tỷ tỷ.
Cũng may, làm cho Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm là, Yêu Nguyệt không hề xuất thủ giáo huấn nam tử trước mắt này.
Chỉ thấy Yêu Nguyệt đi theo Lý Nguyên, vừa đi, vừa tiếp tục truy hỏi: “Ngươi không có hứng thú với Di Hoa cung, hay là không có hứng thú với bản cung chủ?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Đều không có hứng thú.”
Yêu Nguyệt: “Vậy ngươi có hứng thú với cái gì?”
Lý Nguyên: “Ăn nhậu chơi bời, cầm kỳ thư họa, tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc.”
Nếu là người khác nói hứng thú của mình, là ăn nhậu chơi bời, Yêu Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy người này văn dốt vũ nát, không ôm chí lớn.
Song, Lý Nguyên nói ra lời này, Yêu Nguyệt lại cảm thấy Lý Nguyên phóng túng không chịu gò bó, tựa như nhàn vân dã hạc xem nhẹ danh lợi thế gian, cách biệt tiêu sái, dạo chơi nhân gian.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Chính là tiêu chuẩn kép như vậy!
Yêu Nguyệt nói: “Ngươi đến Di Hoa cung, còn không phải là vẫn có thể ăn nhậu chơi bời, cầm kỳ thư họa, vô câu vô thúc sao, hơn nữa còn có ta cùng ngươi hồng tụ thiêm hương, chẳng phải đẹp thay!”
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Ta không đến Di Hoa cung, vẫn có thể ăn nhậu chơi bời, cầm kỳ thư họa, vô câu vô thúc, cũng có hồng tụ thiêm hương.”
Yêu Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Nguyên, lạnh nhạt nói: “Lấy tu vi của ngươi, muốn vô câu vô thúc, chỉ sợ là nghĩ nhiều rồi.”
Địa Tiên sơ kỳ, còn không bằng Giang Phong.
Chút tu vi này, trong thế giới hồng hoang cao thủ nhiều như mây, làm sao thể tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc?
“Ha ha.”
Lý Nguyên thấy Yêu Nguyệt khinh thường tu vi của hắn, không khỏi trả lại một tiếng cười.
Yêu Nguyệt cau mày nói
“Ngươi cười mỉa cái gì?”
Tuy rằng, lúc ngươi cười mỉa cũng rất đẹp mắt, nhưng cũng thể cười mỉa với ta!
Lý Nguyên: “Ta đang cười kiến thấy không rõ toàn cảnh của voi.”
Yêu Nguyệt: “…”
Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên lại đang cười nhạo nàng không biết sự thật rõ rành rành.
Một tên Địa Tiên kỳ như ngươi, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra được sao?
Yêu Nguyệt còn muốn nói gì nữa, song, đúng lúc này, nàng bỗng nhìn thấy có người chào hỏi Lý Nguyên.
“Ơ, Lý Nguyên, ngươi về rồi à?”
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi dáng dấp mi thanh mục tú, chỉ là miệng hơi lớn, kéo một phụ nhân trung niên, quen thuộc vẫy tay với Lý Nguyên nói.
Đúng là Tiểu Quách.
Thấy tướng mạo và y phục của Tiểu Quách, Yêu Nguyệt cũng không có để trong lòng.
Người này, bất kể là khí chất hay là dung mạo, cũng không sánh bằng đệ tử Di Hoa cung, càng chưa nói so sánh với với nàng.
Hoàn toàn không có uy hiếp.
“Tiểu Quách.”
Lý Nguyên gật đầu với Quách Phù Dung.
Quách Phù Dung nhìn Yêu Nguyệt, còn có Liên Tinh, tò mò hỏi Lý Nguyên: “Hai người này là bằng hữu của ngươi hả? Cũng không giới thiệu cho ta?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không phải, mới vừa biết mà thôi.”
Yêu Nguyệt: “...”
Tuy rằng, lời Lý Nguyên nói là thật, chẳng qua, Yêu Nguyệt thấy Lý Nguyên nói không phải bằng hữu với nàng, trong lòng nàng vẫn không khỏi mất mát một hồi.
Nàng không nhịn được lên tiếng nói: “Tuy bây giờ bọn ta còn chưa phải là bằng hữu, nhưng sau này sẽ phải, hơn nữa có thể còn gần hơn quan hệ bằng hữu.”
“Còn gần hơn bằng hữu, là gì cơ?”
Tiểu Quách khó hiểu hỏi.
Yêu Nguyệt cười khẩy.
“Đạo lữ.”
Phụt!
Nghe câu trả lời của Yêu Nguyệt, Tiểu Quách chợt không nhịn được, trong miệng lập tức phun ra một ngụm nước ga mặn.
Tỏ ra rất nghẹn họng trân trối.
Lớn như vậy, nàng vẫn là lần đầu gặp phải một nữ nhân to gan như vậy, không hề che giấu ý nghĩ của mình như vậy!
Đây không phải là theo đuổi Lý Nguyên trước đám đông à?
Lần đầu quen biết mà đã dám bày tỏ như thế?
Nếu ta có phần can đảm này, chỉ sợ sớm đã thoát ế!
Kỳ nữ tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận