Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 673 - Ngọc Đế giật mình ngã từ trên ghế rồng xuống!

Ngụy Trưng suy nghĩ xuất thần một lúc. Một lúc lâu sau hắn mới ổn định lại đạo tâm, kiên trì với lý do của vương đạo: “Trên trời, chúng thần thanh tâm quả dục, thần tiên chân chính đắc đạo không màng danh lợi, tất nhiên không có tâm tư giống như người phàm, vì ham muốn cá nhân mà khiến nhân gian bị hủy hoại. Hơn nữa, thần tiên còn có Thiên Đạo ràng buộc.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn sáng lên, hoàn toàn ổn định đạo tâm: “Thế nên để cho Thiên Đình ràng buộc vương đạo, đúng như thế.”
Dương Thiền nghe không hiểu gì hết, nhưng thấy Ngụy Trưng nói thần tiên trên trời không có mục đích riêng, nàng không khỏi khịt mũi khinh thường: “Thậm chí có người nói thần tiên không có mục đích riêng. Thật sự là ngây thơ đến nực cười. Nếu như không có tư tâm thì đã chẳng có lượng kiếp phong thần rồi. Hơn nữa, Thiên Đạo chỉ để ý đến đại thế, tiểu thế ai mà quan tâm.”
Lý Nguyên nhìn Ngụy Trưng, nhún vai: “Thấy chưa, đó mới thực sự là quan điểm của thần tiên.”
Khóe miệng Ngụy Trưng trề ra. Hắn cảm thấy không thể nói chuyện với Lý Nguyên nữa, nếu không đạo tâm của hắn sẽ bị phá mất.
Còn nữa, nữ tử kia là thần tiên sao?
Ngụy Trưng nhìn Lý Nguyên, ánh mắt kiên định, nói: “Đây là con đường của ta, ta sẽ kiên trì hoàn thiện nó. Đến một ngày, trên thế gian này, dù là yêu ma quỷ quái hay là phật đạo Huyền môn đều sẽ phải dướng trướng vương đạo.”
Nói xong, hắn ôm quyền hành lễ với Lý Nguyên, sau đó xoay người rời khỏi khách điếm.
Thấy Ngụy Trưng rời đi, Dương Thiền hỏi Lý Nguyên nghi ngờ trong lòng: “Vừa nãy các ngươi đang nói cái gì vậy, vương đạo là cái gì?”
Lý Nguyên giải thích với Dương Thiền: “Vương đạo chính là vương quyền trị thế, đưa tất cả trên thế gian nằm dưới vương quyền. Tuy nhiên thứ nhất Ngụy Trưng e ngại lực lượng thần tiên, thứ hai để ràng buộc vương quyền, hắn chủ trương để vương quyền nằm dưới Thiên Đình, để cho Thiên Đình ràng buộc vương quyền, cũng giúp vương quyền đối phó với yêu ma quỷ quái dưới nhân gian. Đây thật ra là biến vương quyền trở thành nước phụ thuộc của Thiên Đình.”
Dương Thiền bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu. Nàng suy đoán: “Đây nhất định là mưu kế mà cữu cữu ta ở phía sau bày ra phải không?”
“Đúng là hắn.”
Sau khi Ngụy Trưng rời khỏi khách điếm, hắn phát hiện chính mình đã khôi phục pháp lực, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể có thể điều động lại được rồi.
“Thủ đoạn như thế quả thực là khiến người ta kinh ngạc. Không biết tu vi của vị Lý Nguyên kia rốt cuộc là cao thế nào?”
Suy nghĩ một lúc, thân hình Ngụy Trưng chợt lóe lên, bay lên chín tầng mây.
Một lát sau hắn đã đi tới Thiên cung, gặp Ngọc Đế.
“Khởi bẩm Ngọc Đế, chuyện Đột Quyết bị diệt đã điều tra rõ ràng, là một vị thần bí tên Lý Nguyên...”
Ngụy Trưng còn chưa nói hết câu, đột nhiên nhìn thấy thân hình Ngọc Đế lảo đảo một cái ngã lăn quay trên ghế rồng.
Chững chạc như Ngọc Đế sao có thể thất thố như vậy? Vẻ mặt của Ngụy Trưng mờ mịt...
Trương Bách Nhẫn nghe thấy Ngụy Trưng nói ra tên Lý Nguyên, hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế rồng.
Đối với hắn mà nói, cái tên này giống như bóng đè vậy.
Mặc dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng chỉ cần nghe thấy hai chữ Lý Nguyên, hắn liền không thể tự khống chế mà khiếp sợ run lẩy bẩy.
Thực sự Lý Nguyên quá mức khủng bố rồi.
Suy cho cùng đây cũng là tồn tại tối cao mà Đạo Tổ cũng phải cẩn thận lấy lòng, có thể không khủng bố sao?
Ngụy Trưng nói đến Lý Nguyên, thực sự là Lý Nguyên đó sao?
Không phải là sau lượng kiếp phong thần không bao lâu, hắn đã biến mất rồi sao? Chẳng lẽ hắn lại xuất hiện lại rồi?
Hay là trùng tên thôi?
Trong lòng Trương Bách Nhẫn xuất hiện vô số nghi ngờ, làm cho sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục.
Một lúc sau, Trương Bách Nhẫn mới từ từ lấy lại bình tĩnh. Hắn vội vàng đứng lên từ trên ghế rồng, giọng nói vội vã hỏi Ngụy Trưng: “Hắn thực sự tên là Lý Nguyên sao? Trông hắn như thế nào? Tu vi ra sao? Có điểm gì đặc biệt không? Ngươi mau nói rõ cho ta biết.”
Ngụy Trưng thấy Ngọc Đế khẩn trương như thế, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Ngọc Đế là Cửu Cửu chí tôn, đứng đầu Tam giới, cho dù đối mặt với đại năng vĩnh viễn Như Lai, Thái Thượng Lão Quân cũng có thể ngồi ngang hàng, thản nhiên. Vậy người nào lại khiến Ngọc Đế căng thẳng thất thố như thế?
Chẳng lẽ lời Lý Nguyên nói là sự thật?
Thiên quy không quản được hắn, Ngọc Đế cũng không dám trừng phạt hắn?
Ngụy Trưng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, cung kính trả lời: “Chính hắn tự giới thiệu mình tên là Lý Nguyên, còn nói Ngọc Đế cũng biết hắn, ngọc diện tuấn nhan, trên đời vô song, nhìn chừng hai mươi tuổi...”
“Thật sự là hắn!”
Ngọc Đế thì thào lẩm bẩm, vẻ mặt khiếp sợ không thôi, xúc động không nói nên lời.
Không ngờ hắn thật sự xuất hiện.
Ngụy Trưng thấy Ngọc Đế lại hơi xuất thần, trong lòng hắn càng tò mò hơn.
Vị Lý Nguyên này rốt cuộc là người nào?
Nghĩ tới đây, Ngụy Trưng trực tiếp hỏi Ngọc Đế về nghi vấn trong lòng mình: “Xin hỏi Ngọc Đế, không biết vị Lý Nguyên kia là tồn tại gì, tu vi cao thế nào?”
Ngọc Đế sâu kín nói: “Ta cũng không rõ lắm rốt cuộc Lý tiền bối là tồn tại gì, không biết tu vi của hắn cao bao nhiêu. Ta chỉ biết là hắn có một vị thợ cất rượu từng giết chết một vị Thánh Nhân. Hắn có hai người hầu, Đạo Tổ cũng xưng hô gọi là đạo hữu. Ngươi nói xem hắn là tồn tại gì?”
“Bịch!”
Thời điểm Ngụy Trưng nghe thấy Ngọc Đế nói người thợ cất rượu của Lý Nguyên từng giết một vị Thánh Nhân, cằm hắn trực tiếp rơi xuống đất.
Đến lúc hắn nghe nói hai người của Lý Nguyên mà Đạo Tổ cũng muốn gọi là đạo hữu, cằm và da đầu hắn muốn nứt ra.
Vẻ mặt trân trối không nói nên lời, ngây người như phỗng.
Cả người hắn giống như bị đơ, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Câu nói giết chết Thánh Nhân, gọi là đạo hữu không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
Điểm mấu chốt là đó chẳng qua chỉ là người hầu của Lý Nguyên mà thôi.
Người hầu mà đã khủng bố như vậy, thế Lý Nguyên sẽ khủng bố đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận