Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1295 - Một con kiến hôi cũng cần giải thích sao?

Một giây sau, Chủ Thần và tiểu đội Thiên Thần lập tức xuất hiện trong một hoa viên.
Chủ Thần nhìn lướt qua mọi người.
Mắt lướt qua trên mặt Nữ Oa và Hậu Thổ, cuối cùng dừng lại ở trên người Lý Nguyên, kiểm tra kỹ lưỡng.
Hắn cảm nhận được khí tức của đồng loại ở trên người Lý Nguyên.
Điều này khiến hắn hiểu được, người trước mắt cũng là một Đại Đạo.
Thì ra trong Hồng Mông thật sự tồn tại Đại Đạo khác.
Đám người Nữ Oa, Hậu Thổ cũng đang đánh giá đám khách bất ngờ Chủ Thần.
Lúc mọi người nhìn thấy năm thành viên của tiểu đội Thiên Thần thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Hả, chẳng phải các ngươi biến thành tượng gỗ rồi sao? Sao sống lại nhanh như vậy?”
Đát Kỷ thấy kỳ lạ hỏi tiểu đội Thiên Thần.
Sau đó lại nhìn về phía ca ca mình.
Hy vọng ca ca có thể giải thích đôi chút.
Năm thành viên của tiểu đội Thiên Thần lại cảm thấy khó hiểu.
Tượng gỗ gì chứ?
Bọn ta vẫn chưa chết, cái gì mà sống lại?
Đám người này đang nói gì vậy?
Hơn nữa, bọn ta cũng không biết bọn họ?
Lý Nguyên chú ý đến ánh mắt của mấy người muội muội, Tiểu Tê Tử thì không khỏi giải thích: “Mấy người này là được tạo lại, bản thể ban đầu của bọn họ vẫn là tượng gỗ!”
Lúc này đám người Đát Kỷ, Nữ Oa mới bừng tỉnh.
Đồng thời, bọn họ cũng xem là có hiểu biết sơ bộ về thủ đoạn của Chủ Thần, vậy mà có thể tạo lại Thánh Nhân.
Đúng là thần, không thể tưởng tượng được.
tiểu đội Thiên Thần nghe Lý Nguyên nói xong thì trong đầu ong ong một cái, giống như bị sét đánh nổ tung, rung động đến mức hoàn toàn nói không nên lời.
Bản thân được tạo lại sao?
Đây là thật sao?
Nghĩ đến dáng vẻ như quen thuộc bọn họ của Dương Thiền ở khách điếm trước đây, đám người Đát Kỷ có biểu cảm như đã gặp bọn họ.
Trong lòng của thành viên tiểu đội Thiên Thần thật ra đã có đáp án!
Chỉ là kết quả này khiến bọn họ rất khó chịu.
Chủ Thần thăm dò viện này đôi chút, biểu cảm trên mặt thầm kinh ngạc không thôi, vậy mà Hỗn độn linh căn trong viện này còn nhiều hơn tất cả Hỗn độn linh căn trước đây hắn nhìn thấy.
Phải thu thập bao nhiêu kỷ nguyên mới có thể thu thập được nhiều Hỗn độn linh căn như vậy ở trong Hồng Mông chứ?
“Lý Nguyên, người này hơi lạ, vừa rồi hắn vô duyên vô cớ, có ý đồ công kích ta.”
Dương Thiền nhìn thấy Chủ Thần thì vội vàng nhắc nhở Nguyên.
“Là ngươi chém giết mấy Luân Hồi giả ta phái ra?”
Chủ Thần không để ý tới Dương Thiền, mà trực tiếp hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên: “Xem là vậy đi.”
“Ngươi tu luyện tới Đại Đạo từ khi nào?”
Chủ Thần lại hỏi.
Giọng điệu bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện với người bạn cũ.
Vốn không bởi vì tiểu đội Thiên Thần bị Lý Nguyên giết mà có bất kỳ tức giận nào.
Vì tiểu đội Thiên Thần ở trong mắt Chủ Thần cũng là con kiến hôi.
Nhưng là con kiến hôi lớn hơn một chút.
Nếu là con kiến hôi thì đương nhiên hắn sẽ không quan tâm đến sống chết.
Lần này hắn đến Hồng Hoang không phải vì báo thù cho tiểu đội Thiên Thần.
Bọn họ vẫn chưa có tư cách này.
Hắn đến Hồng Hoang cũng chỉ là vì thăm dò, thỏa mãn sự tò mò của mình mà thôi, Lý Nguyên trả lời: “Hơn một trăm vạn năm trước.”
Chủ Thần nghe vậy, trong lòng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn không ngờ Lý Nguyên mới tu luyện tới Đại Đạo không bao lâu.
Trăm vạn năm đối với bọn họ giống như một hai ngày của người bình thường vậy.
Đại Đạo trẻ tuổi như thế lại thu thập nhiều Hỗn độn linh căn như vậy, người này ngược lại có số mệnh tốt đó.
Còn nữa, người này mới trở thành Đại Đạo không lâu, chỉ sợ thực lực có hạn.
Nếu ta có thể luyện hóa bản nguyên chi lực của hắn, không biết tu vi có tăng lên được tầng nào hay không?
Nghĩ đến đây, Chủ Thần không khỏi rung động!
Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Lý Nguyên như đang thưởng thức một món trân bảo tuyệt thế.
Mà trong lòng của thành viên tiểu đội Thiên Thần đã sớm khiếp sợ đến trợn mắt há mồm.
Bọn họ không ngờ nam tử đẹp trai trước mắt là Đại Đạo, điều này cũng lợi hại quá rồi!
“Nếu ngươi đã là Đại Đạo, vậy tại sao còn ra tay đối phó mấy Luân Hồi giả? Không cảm thấy mất thân phận sao?”
Chủ Thần cố ý chế nhạo Lý Nguyên.
Nếu muốn mưu đoạt bản nguyên chi lực của Lý Nguyên, thì hắn nói chuyện với Lý Nguyên cũng không khách sáo nữa.
Lý Nguyên vẫn bình tĩnh lật thịt nướng trong tay, hắn hỏi ngược lại Chủ Thần:
“Bóp chết mấy con kiến, ngươi cảm thấy sẽ mất thân phận sao?”
Chủ Thần: “...”
Hắn dừng lại một chút, lúc này mới nói: “Nhưng đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, bọn họ là thuộc hạ của ta, ngươi không nói tiếng nào đã giết chết, nên giải thích cho ta như thế nào đây?”
Lý Nguyên vẫn hỏi ngược lại: “Một con kiến hôi cũng cần giải thích sao?”
Tâm tư của Chủ Thần tất nhiên không thoát khỏi cảm giác của Lý Nguyên.
Nếu người khác tham lam bản nguyên chi lực của hắn, đương nhiên hắn sẽ không khách sáo với người khác.
Dù là Chủ Thần đoạn tuyệt thất tình lục dục, dù Hồng Mông bị hủy diệt cũng sẽ không rung động, nhưng sau khi hắn thấy Lý Nguyên coi hắn là con kiến hôi thì không khỏi giận tím mặt. Đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ đột nhiên cảm thấy không gian, thời gian, pháp tắc xung quanh như dừng lại, áp lực khủng bố vô song, lấy Chủ Thần làm trung tâm, lan tràn ra núi non biển cả bốn phía.
Chấn động đến mức khiến suy nghĩ của mọi người đều dừng lại, tay chân vô cùng cứng ngắc, đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Đây chính là sự khủng bố của Đại Đạo sao?
Chỉ để lộ một tia khí tức đã khiến người ta không cách nào kháng cự.
Nhưng dù kinh ngạc, ngoại trừ Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ ra thì những người khác không biểu hiện ra bất kỳ sợ hãi nào.
Không phải Lý Nguyên chưa từng nhắc đến Đại Đạo.
Thần niệm chính là vết xe đổ.
Vì vậy, cảnh tượng này là chuyện nhỏ!
Không cần lo lắng!
“Ngươi nói ta là con kiến hôi?”
Âm thanh của Chủ Thần giống như sấm sét chấn động chư thiên hoàn vũ, càn quét quá khứ tương lai.
“Ngươi có biết mạo phạm một Đại Đạo sẽ có hậu quả gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận