Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1192 - Tìm người lớn đi!

Càng không nghĩ đến, sau khi An Tiêu Tiêu uy hiếp thế mà lại bị chiếc xe đồ chơi của Tiểu Tê Tử đánh bay.
Chuyện này…
Nàng không khỏi có chút đồng tình với những gì đã xảy ra với An Tiêu Tiêu!
Đúng là một năm hạn xui xẻo!
“Mẫu thân.”
Tiểu Tê Tử không thèm nhìn An Tiêu Tiêu đến một cái, vui vẻ gọi Dương Thiền.
Dương Thiền cũng rất vui khi nhìn thấy Tiểu Tê Tử, nàng bế Tiểu Tê Tử lên và giữ trên không: “Tiểu Tê Tử có nhớ ta không?”
Tiểu Tê Tử gật đầu, nàng có chút thẹn thùng đáp: “Mẫu thân mau thả ta xuống đi, ta bây giờ không phải trẻ con nữa!”
Ặc!
Dương Thiền lập tức nhớ ra Tiểu Tê Tử đã sống 10 mấy vạn năm rồi, bây giờ lại là Đế Vương Nhân Tộc, bế nàng lên giống trẻ con kiểu này thật sự có chút không đúng chỗ.
An Tiêu Tiêu nghe thấy cách xưng hô của Tiểu Tê Tử với Dương Thiền kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Thật không ngờ, thật không ngờ Thánh Mẫu vậy mà đã sinh con rồi.
Sinh với ‘nam thần’ hả?
Rất có thể là vậy, cũng chỉ có người đẹp trai như nam thần mới có thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế.
Có điều mặc dù trông đáng yêu nhưng nó lại là một đứa trẻ hư, đụng phải người khác mà cũng không biết nói tiếng xin lỗi.
Hu hu hu, thật không ngờ đẹp trai như nam thần mà lại bị bà Thánh Mẫu Dương Thiền này bắt lấy.
Đau lòng quá đi!
An Tiêu Tiêu vừa càu nhàu trong lòng, vừa kéo lê thân thể tàn tạ của mình lẳng lặng di chuyển ra cửa.
Chỗ này thật là quá quỷ dị, vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.
Lần này, nàng không mở miệng uy hiếp Dương Thiền nữa.
Mấy cái tát vào mặt trước đó đã khiến nàng hoàn toàn học được cách ngoan ngoãn hơn.
Khiến An Tiểu Tiểu thở phào là, lần này cuối cùng nàng cũng thành công ra khỏi khách điếm.
Hu hu hu, thật không dễ dàng!
An Tiêu Tiêu nhìn khách điếm phía sau, chỉ cảm thấy mắt đẫm lệ mơ hồ.
Nàng cảm thán một hồi rồi bay khỏi Trường An, chuẩn bị đi mách với người lớn. Lần này nàng chịu thiệt nhiều như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua được.
“Nữ tử kia là ai vậy? Trên người nàng sao lại có nhiều vết roi như thế?”
Đát Kỷ thấy An Tiêu Tiêu đi khỏi, mới tò mò hỏi Dương Thiền và ca ca một câu: “Ta cũng không biết nữ tử đó đến từ đâu. Nàng đi thẳng đến Hoa sơn của ta và muốn ta giao nộp Hoa sơn cho nàng, để nàng thành lập Huyền âm phái gì đó, còn muốn ta làm trưởng lão của Huyền âm phái. Tính cách ngang ngược, tự cho mình là đúng, tùy hứng cực kỳ, mấu chốt là thực lực của nàng rất mạnh! Thậm chí đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên. Theo lý mà nói, nàng kiêu ngạo như vậy, thực lực còn mạnh như thế, ở Hồng Hoang nhất định sẽ không vô danh, nhưng ta trước nay chưa từng nghe nói tu sĩ nào như nàng.”
Đát Kỷ: “Chắc là đại năng ẩn thế của Hồng Hoang hoặc Mãng Hoang. Lần này ta đi Bất Chu Sơn có gặp được một vị đại năng ẩn thế tranh đoạt kho báu Kỳ Lân với ta. Đối phương chỉ thiếu chút nữa là đã có thể đột phá Thánh Vị, còn có thể dùng Tiên Thiên Chí Bảo, ta cũng đã mất một số thời gian mới có thể đánh bại được hắn.”
Lý Nguyên liếc mắt nhìn muội muội.
Biểu cảm có chút không nói nên lời.
Nàng thậm chí còn không thấy ngại khi nói mình tốt chút thời gian cơ đấy……
Tốn công mà ngươi nói, chính là lấy ra Khai Thiên Phủ từ trong túi trữ vật sao?
Dương Thiền kinh ngạc đáp: “Thiếu một bước là đột phá được Thánh Vị? Điều đó có nghĩa là đối phương đã tu luyện đến Chuẩn Thánh đại viên mãn. Còn có Tiên thiên chí bảo nữa, nhân vật khủng bố cỡ này, làm sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến? Chẳng lẽ đối phương là người của Mãng Hoang sao?”
Đát Kỷ gật đầu đáp: “Ta cũng ở trong thế giới Mãng Hoang đã lâu, đã nghe nói qua trong đó có cường giả, nhưng cũng không có người nào phù hợp với đặc điểm này.”
Dương Thiền: “Vậy thì thật kì quái”
Tiểu Tê Tử đột nhiên mở miệng đáp: “Gần đây triều đình chúng ta tiêu diệt một ma cung môn phái tà đạo đột nhiên nổi dậy. Đại cung chủ và Nhị cung chủ của Thiên Ma cung đều là đại năng Chuẩn Thánh kỳ. Nhưng trước kia ở Hồng Hoang chưa từng nghe nói qua về sự tích của bọn họ, giống như đột nhiên xuất hiện vậy.”
Dương Thiền cảm thán: “Xem ra, đại năng ẩn thế ở Hồng Hoang thật sự không ít.”
Sau khi rời khỏi Trường An, An Tiêu Tiêu bay một mạch về phía nam, bay khoảng mấy giờ nàng đến giữa ngọn núi.
Ngọn núi này thoạt nhìn tuy nguy nga dốc đứng, rừng sâu cây lá xum xuê, nhưng so với những ngọn núi khác của Hồng Hoang cũng không khác nhau là bao, linh khí không nhiều lắm, chủ phong không cao cũng không thấp, trông có chút bình thường không dễ thu hút lắm.
Ở bốn phía của ngọn núi còn có vài thành trì của Nhân tộc.
Trong thành trì người đến người đi, cửa hàng san sát, mặc dù không thể so sánh được với Trường An nhưng cũng coi như là sầm uất.
An Tiêu Tiêu không có bay đến chủ phong cao nhất mà lại bay đến một phó phong, và dừng lại trước một ngôi nhà gỗ yên tĩnh độc đáo trên đỉnh phó phong.
Nàng vừa dừng lại đã nhìn thấy bóng của ba người cũng bay tới từ phía trên, sau đó dừng bên cạnh nàng.
Là hai nam và một nữ.
Nữ tử trông khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân hình cao gầy, xinh đẹp mê hoặc đến tận xương tủy.
Chỉ có điều lúc này tóc tai nàng rối bời, trên người còn có mấy vết thương sâu đến tận xương thoạt nhìn có chút hơi chật vật.
Hai nam tử kia một người trông tầm mười tám mười chín tuổi, một người khác tầm mười lăm mười sáu tuổi.
Trên người của nam tử mười tám mười chín tuổi kia cũng có một số vết thương, hắn đi phía sau nữ tử giống như một người hầu.
Một nam tử có chút trưởng thành khoác trên người bộ đồ màu đen, dáng vẻ uy nghiêm tuấn tú nhưng một cánh tay đã không còn, hơn nữa vị trí vết thương trên cánh tay vẫn còn đang rỉ máu, hiển nhiên là mới bị chặt đứt không lâu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận