Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 318 - Treo Định Quang Tiên ở trên lửa nướng

Lý Nguyên thấy tới bây giờ mà Trường Nhĩ Định Quang Tiên vẫn dám uy hiếp hắn, không khỏi lắc đầu.
Ai, thực sự là không biết sống chết.
“Vừa nãy ngươi đã nói phải dùng liệt hỏa thiêu chúng ta, thế ta đây cũng sẽ làm như vậy với ngươi nhé!”
Nói, hắn lập tức dẫn Bạch Ngọc đi vào sân đằng sau lưng.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đột nhiên phát hiện cơ thể của mình bị khống chế phải đi theo giống như cánh diều bay xa xa phía sau Lý Nguyên, hắn cũng bay vào sân.
“Ngươi muốn làm gì, lẽ nào ngươi sẽ không sợ Triệt giáo trả thù sao?” Trường Nhĩ Định Quang Tiên lớn tiếng kêu với Lý Nguyên.
“Ồn ào!”
Lý Nguyên nhướng mày, Trường Nhĩ Định Quang Tiên bỗng nhiên phát hiện vậy mà mình không thể nói ra lời.
Miệng hắn vẫn có thể đóng mở như trước nhưng không thể phát ra được chút tiếng động nào.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thật sự sợ hãi.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc mình đang xảy ra chuyện gì?
Làm sao Nam tử Địa Tiên Kỳ làm được những điều này?
Rõ ràng mình không thấy hắn sử dụng bất kỳ pháp thuật gì mà?
Ta trêu vào người nào rồi?
Lý Nguyên rút một cây gậy gỗ và hai dây leo từ rào tre.
Sau đó ném một cái lên người Trường Nhĩ Định Quang Tiên trói tay chân của hắn lại.
Tiếp theo Lý Nguyên xuyên cây gậy gỗ qua tay chân của Trường Nhĩ Định Quang Tiên, giống như là khiêng lợn rồi gác Trường Nhĩ Định Quang Tiên ở trên một cái giá.
Tiếp, Lý Nguyên lại đặt một ngọn đèn dầu ở dưới người Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Ngọn đèn cháy hỏa diễm màu tử bạch.
Ngọn đèn vừa đặt dưới người Trường Nhĩ Định Quang Tiên thì hỏa diễm lại đột nhiên bùng cao đến hai thước, hỏa diễm vừa đúng bao quanh cơ thể Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Sắc mặt Trường Nhĩ Định Quang Tiên lúc này trở nên vặn vẹo dữ tợn, miệng không ngừng gào thét nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào.
···
Hắn cảm thấy một nỗi đau đớn lan từ da tới tận cốt tủy, lại từ cốt tủy đến linh hồn.
Hắn chưa từng nghĩ đến, trên thế giới này thống khổ, lại vẫn có thể đạt được trình độ như vậy.
Linh hồn giống như bị xé rách, huyết dịch thiêu đốt, bắp thịt như có ngàn vạn cái con kiến cắn xé. Cảm giác đau đớn này quả thực khó có thể diễn tả thành lời.
Hắn tình nguyện tử vong luôn chứ không muốn bị luồng ma diễm này đốt cháy.
Trong lòng Trường Nhĩ Định Quang Tiên vô cùng sợ hãi, hắn muốn kêu to cầu xin Lý Nguyên tha thứ nhưng căn bản không phát ra tiếng nổi.
Cho tới bây giờ, cuối cùng Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng được thể nghiệm việc xin sống không được, muốn chết không thể là như thế nào.
Trong lòng hắn bị sự tuyệt vọng ăn mòn.
Ngọn lửa đốt cháy cái đèn này gọi là U Minh Tử Viêm.
Nó sẽ không thiêu đốt y phục hay huyết nhục nhưng có thể đốt cháy tam hồn thất phách và nguyên thần của mọi sinh linh.
Chỉ cần hồn phách và nguyên thần tiếp xúc một chút thì sẽ giống như dầu đốt gặp hỏa tinh, nó sẽ càng cháy càng mạnh cho đến linh hồn và nguyên thần bị tiêu diệt mới thôi…
Vì thế trực tiếp giết hắn là quá có lợi cho hắn rồi.
Lý Nguyên cáu vì Trường Nhĩ Định Quang Tiên cướp đoạt hồ lô của Bạch Ngọc, lại còn nói năng lỗ mãng với hắn, vì vậy hắn cố ý khống chế cường độ của U Minh Tử Viêm, hỏa diễm sẽ chỉ làm Trường Nhĩ Định Quang Tiên thống khổ nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn.
Để hắn từ từ thưởng thức cảm giác bị Tử Viêm thiêu hủy đi!
Lý Nguyên mới đặt U Minh Tử Viêm đặt ở dưới thân Trường Nhĩ Định Quang Tiên không bao lâu thì đột nhiên thấy một bóng người thướt tha bay từ hướng Thái âm tinh tới rồi chầm chậm rãi đáp xuống viện tử.
Bộ dạng nữ tử chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, dáng người yểu điệu, eo nhỏ như dương liễu.
Khí chất tĩnh mịch xa cách, ánh mắt thăm thẳm như nước.
Chính là Hằng Nga tiên tử của Quảng Hàn cung.
Hằng Nga tiên tử đứng trong sân.
Nàng thấy Trường Nhĩ Định Quang Tiên bị treo giống như heo quay, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người này tản ra khí tức Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, ở tam giới cũng có thể làm Yêu Vương một phương, lúc này lại bị Lý Nguyên treo đốt cháy, thực lực mà Lý Nguyên vô tình thể hiện ra khiến Hằng Nga âm thầm cảm thán không thôi.
Còn hỏa diễm thiêu đốt dưới thân Trường Nhĩ Định Quang Tiên kia càng làm cho Hằng Nga càng thêm khiếp sợ.
Nàng và hỏa diễm cách nhau xa mấy mét cũng đã cảm thấy linh hồn bị tổn thương đau nhói.
Nàng không thể nào tưởng tượng, Trường Nhĩ Định Quang Tiên bị ngọn lửa trực tiếp đốt cháy sẽ có bao nhiêu thống khổ.
Không biết người này phạm vào lỗi gì?
Hằng Nga đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, cung kính hành lễ với Lý Nguyên.
“Hằng Nga bái kiến Lý công tử.”
Lý Nguyên mỉm cười nói: “Ngươi lại đến xem tiểu bạch thỏ sao?”
Hằng Nga nhẹ nhàng gật đầu.
Sau lần gặp mặt đầu tiên, nàng đã tới thêm mấy lần, mỗi lần đều nói là tới xem Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc thấy Hằng Nga có vẻ vui mừng vô cùng, lập tức nhảy khỏi lòng Lý Nguyên rồi hào hứng nhào vào người Hằng Nga, không ngừng cọ hai tai vào người nàng.
Hằng Nga phát hiện trên cơ thể Bạch Ngọc còn mang theo chút hơi ấm.
“Ngươi có nghịch ngợm gì ở chỗ Lý công tử không đó?” Hằng Nga dịu dàng hỏi Bạch Ngọc.
“Chi chi.” Bạch Ngọc vội vàng lắc đầu.
Trêu chọc Bạch Ngọc một hồi xong, Hằng Nga lại chuyển lực chú ý sang Lý Nguyên.
Nàng tò mò hỏi hắn: “Người này có chuyện gì vậy, sao phải thiêu hắn?”
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Hắn muốn cướp hồ lô của Bạch Ngọc, còn mạo phạm với ta nên ta phải dạy dỗ hắn một chút làm bài học.”
“Hồ lô của ngươi?”
Hằng Nga nhìn tiểu bạch thỏ: “Ngươi có hồ lô gì? Sao ta không biết?”
Bạch Ngọc nghe vậy lập tức dùng móng vuốt đào đào trong tai.
Sau đó lấy một cái hồ lô có kích thước bằng hạt dưa đưa tới.
Hồ lô hiện lên một đạo huyền quang, biến lớn cao khoảng 1 thước.
Hằng Nga quan sát hồ lô một chút, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Nàng phát hiện vậy mà cái hồ lô này lại là một kiện Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Hằng Nga khiếp sợ không thôi hỏi Bạch Ngọc:
“Ngươi lấy cái hồ lô này ở đâu vậy, nó là Tiên thiên linh bảo cực phẩm đấy.”
“Chi chi chi, chi chi chi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận