Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2094 - Chẳng lẽ đây là sự ăn ý giữa kẻ thù với nhau?

Hiện tại hắn đang phải hứng chịu nỗi đau mà không người thường nào có thể chịu được.
Hắn cũng phản ứng giống như lần trước.
Hắn vừa âm thầm chữa trị thương thế ở hai chân vừa dùng huyền quang hộ thể, tiếp đó lấy ra một món pháp bảo trông giống lưu hương.
Món pháp bảo này lớn bằng nắm tay nhỏ, màu đồng thuần túy, trông rất cổ xưa.
Khi hắn sử dụng pháp bảo, lưu hương lập tức cuồn cuộn khói vàng, bay nhanh về phía Lý Nguyên và Tiểu Long Nữ.
Cùng lúc đó, Dịch Chí Bình thi triển phi hành thuật, bay về phía sau, hắn muốn cách Lý Nguyên xa một chút.
Hắn theo bản năng hoài nghi vừa nãy tất cả là do Lý Nguyên giở trò.
Nhưng điều khiến Dịch Chí Bình khiếp sợ chính là, sau khi hắn thi triển phi hành thuật lại không thể bay đi được.
Hắn vẫn quỳ trên mặt đất tựa như hai chân hắn đã mọc trễ ở đây.
Song, Dịch Chí Bình đang thi triển công pháp chữa thương để hai chân hắn trở lại như trước.
Nhưng sau khi hắn thi triển công pháp, hai chân chẳng những không khôi phục lại mà ngay cả máu chảy ra từ miệng vết thương cũng không ngừng lại được.
Điều này khiến Dịch Chí Bình vô cùng hoảng sợ.
Hắn không hiểu tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ mình sẽ thành thái giám mãi mãi sao?
Không!
Không phải hắn đã khống chế linh khí và kinh mạch trong cơ thể rồi sao?
Sao thương thế trên người lại không khôi phục được?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể ta?
Tất cả có phải do Lý Nguyên đã giở trò không?
Nếu là do hắn giở trò thì hắn đã làm thế nào?
Hắn lại hại vậy sao?
Điều duy nhất khiến Dịch Chí Bình nhẹ nhõm là huyền quang phòng ngự của hắn không hề mất tác dụng.
Hiện tại thân thể, quá khứ vị lai và sinh mệnh luân hồi của hắn vẫn đang được một bức màn sáng màu đen bao phủ.
Việc này làm Dịch Chí Bình không sợ công kích của Lý Nguyên nữa…
Cùng lúc đó, Dịch Chí Bình khống chế Mê Hồn Hương lô tỏa ra Mê Hồn Ma Yên bao phủ lấy Lý Nguyên và Tiểu Long Nữ.
Cái Mê Hồn Hương lô này là một trung phẩm Tiên Thiên linh bảo Dịch Chí Bình đồi được từ Chúa Tể trong Thương Thành.
Bảo vật này tỏa ra Mê Hồn Ma Yên, có thể làm ô uế pháp bảo, thân thể hay thậm chí là hộ thân phòng ngự tráo. Hơn nữa, nó còn thể làm cho nguyên thần của tu sĩ bị choáng váng khiến họ mất khả năng chiến đấu, để mặc người chém giết.
Dù có là Đại La Kim Tiên hay Chuẩn Thánh thì khi bị trúng Mê Hồn Ma Yên đều sẽ không thoát được.
Nó còn là một quần công pháp bảo khiến người khác khó mà phòng bị, có thể nói là vô cùng lợi hại.
Dịch Chí Bình từng dùng pháp bảo này để trấn giết không ít tu sĩ có ý đồ tìm hiểu về tiệm cầm đồ bí mật.
Trông thấy Mê Hồn Ma Yên đã thành công bao lấy Tiểu Long Nữ và Lý Nguyên, Dịch Chí Bình vui mừng như điên, hắn thấy trận này ngon rồi.
Xem ra, tuy tên Lý Nguyên có vài thủ đoạn công kích quỷ dị, nhưng thực lực của hắn cũng chẳng ra làm sao.
Ngay cả Mê Hồn Ma Yên cũng không tránh được.
Hừ, dám tranh nữ nhân của ta, dám biến ta thành thái giám, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Dịch Chí Bình hung hăng nghĩ.
Ngay lúc Dịch Chí Bình đang thầm vui mừng, bỗng nhiên hắn phát hiện Mê Hồn Ma Yên đang nhanh chóng tiêu tán.
Rất nhanh, Dịch Chí Bình chưa kịp phản ứng đã thấy Mê Hồn Ma Yên tan biến không còn chút gì.
Hắn dần nhìn thấy được hình dáng của Lý Nguyên và Tiểu Long Nữ.
Hai người không hề bị chút thương tổn nào còn đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Trên người họ không có huyền quang hộ thể cũng không có chút dấu hiệu bị Mê Hồn Ma Yên vấy bẩn.
Thấy cảnh này, lông mày Dịch Chí Bình không khỏi nhíu lại.
Hắn không hiểu, tại sao Mê Hồn Ma Yên lại đột nhiên biến mất?
Ngay cả khi hắn điều khiển Mê Hồn Hương lô muốn tiếp tục thả Mê Hồn Ma Yên ra nhưng cũng không có tác dụng gì.
Chuyện quái gì vậy?
Vì sao mọi chuyện ta gặp phải hôm nay đều quái lạ như vậy?
Tên Lý Nguyên này, rốt cuộc hắn đã làm gì?
Phải nói là, hắn thật sự đã là làm gì sao?
Rõ ràng là trong toàn bộ quá trình hắn không làm gì hết mà?
Không những hắn không xuất ra huyền quang hộ thể ra mà cả chấn động của pháp lực truyền ra từ thân thể hắn cũng không có.
Dù Dịch Chí Bình đang rất khó hiểu nhưng động tác của hắn lại không hề do dự, tâm hắn khẽ động, mang răng Kim Luân lấy khí thế sét đánh không khịp bưng bay ra từ cơ thể hắn.
Sau đó trực tiếp xuyên qua hư không bay về hướng Lý Nguyên.
Hoàn toàn không cho Lý Nguyên thời gian để phản ứng.
Cái Sa Xỉ Kim Luân này là thượng phẩm Tiên Thiên linh bảo là pháp bảo mạnh nhất của Dịch Chí Bình.
Dù là thân thể Tổ Vu cũng không thể ngăn được Kim Luân cắt qua.
Dịch Chí Bình không tin đến mức này mà vẫn không ép được Lý Nguyên xuất thủ.
Nhưng mà, chuyện khiến Dịch Chí Bình toát mồ hôi chính là sau khi Sa Xỉ Kim Luân bay vào hư không thì cũng trực tiếp mất liên kết với hắn.
Sa Xỉ Kim Luân cũng không từ hư không chém vào lưng của Lý Nguyên như dự đoán của Dịch Chí Bình. Nó như đã biến mất trong hư không.
Dịch Chí Bình hoàn toàn phát điên, hắn trăm ngàn lần không hiểu nổi tại sao lại như vậy?
Sao Sa Xỉ Kim Luân lại vô duyên vô cớ biến mất?
Sao bao năm trên đời hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện quái dị như vậy.
“Oanh.”
Ngay lúc này, Dịch Chí Bình bỗng nghe thấy một tiếng nổ vang trời.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy ngực ngòn ngọt sau đó hắn phun ra một ngụm máu.
Hóa ra là Mê Hồn Hương lô của hắn chẳng hiểu tại sao lại phát nổi.
Trong tức khắc khiến nguyên thần của Dịch Chí Bình bị tổn thương từ đó phun ra một ngụm máu. Dịch Chí Bình thật sự khiếp sợ rồi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở hiện tại đã vượt qua trí tưởng tượng, phá vỡ nhận thức của hắn.
Hắn cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng mọi thứ khiến hắn không thể phản kháng được.
Thật quỷ dị.
Dịch Chí Bình nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Là hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận