Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2117 - Tranh ăn với Thánh Nhân?!!

Nàng nhai dải cay, chỉ cảm thấy càng nhai càng cay, nhưng càng nhai lại càng thơm, càng cay càng nghiện hơn.
Chuẩn Đề đạo nhân ở một bên nghe thấy Tiểu Thanh cảm khái, không nhịn được gật đầu không ngừng tán đồng nói: “Món đồ ăn vặt công tử làm ra này thật sự ăn rất đã nghiền, để người ăn càng cay càng muốn ăn.”
“Đây là món gì thế?”
Tiểu Thanh hiếu kì hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Cái này gọi là dải cay.”
Lâm Đại Ngọc ở một bên thấy dáng vẻ kinh thán không thôi của tiểu sư phụ thì biểu cảm rất tan nát.
Cho dù tiểu sư phụ sợ hãi thán phục thì cũng thôi đi, không nghĩ đến ngay cả Chuẩn Đề Thánh Nhân thế mà cũng cảm thấy dải cay này đã nghiền, dải cay này là cái gì chứ, thật sự ngon đến vậy sao?
Quan trọng là đây là đồ Lý Nguyên làm.
Xem xét Lý Nguyên này thất cũng không giống người sẽ làm ra việc như nấu ăn mà.
Trước kia, thời điểm ở đại quan viên Lâm Đại Ngọc cũng coi như là nếm thử khắp các loại sơn hào hải vị.
Nhưng bất kể là mỹ thực ngon cỡ nào thì nàng cũng sẽ không lộ ra biểu cảm khoa trương như vậy, nàng rất muốn nói với tiểu sư phụ và Chuẩn Đề Thánh Nhân: Có hơi lố!
Đúng vào lúc này, Bạch Tố Trinh cũng dùng thăm trúc xiên một miếng dải cay lên nếm thử.
Nhưng mà, nét mặt của nàng, lập tức trở nên giống như đúc với Tiểu Thanh trước đó.
Đầu tiên là hít hơi sau đó chẹp miệng, cuối cùng cảm thán.
“Tuy dải cay này vừa cay vừa tê nhưng đúng là ăn rất ngon.”
Nàng nói với Lâm Đại Ngọc: “Ngọc Ngọc, ngươi cũng nếm thử đi, phải biết, đồ ăn Lý công tử làm đều là mỹ vị thiên hạ vô song, không phải thứ nào ngươi cũng có thể nếm được đâu.”
Lâm Đại Ngọc thật sự rất hiếu kì, dải cay này rốt cuộc có mùi vị gì, thế mà lại khiến tất cả mọi người khen đến mức không dứt miệng như vậy?
Nói cũng quá mức khoa trương.
Bởi vậy, nàng không từ chối, hiếu kỳ cầm thăm trúc lên, xiên môi miếng dải cay nhỏ, sau đó cẩn thận nếm nếm.
Thời điểm dải cay vừa vào miệng, Lâm Đại Ngọc không khỏi nhíu mày.
Nàng cảm thấy quá cay.
Giống như là có lửa trong miệng vậy.
Chẳng qua ngay sau đó, lông mày Lâm Đại Ngọc liền giãn ra, biểu cảm trở nên say mê.
Nàng cảm thấy một loại vị cay chưa từng nếm qua nhanh chóng cuốn sách vị giác của nảng, kích thích nước miếng của nàng, khiến linh hông của nàng giống như bị nhen lửa, đầy hưởng thụ vô cùng.
Thật là quá kích thích, quá mỹ vị.
Nhịn không được, Lâm Đại Ngọc lại dùng thăm trúc xiên thêm một miếng dải cay, bỏ vào trong miệng.
Những món sơn hảo hải vị ăn ở đại quan viên trước kia hoàn toàn không thể nào so với dải cay này.
Lâm Đại Ngọc cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao hai vị sư phụ, và Chuẩn Đề Thánh Nhân lại khen không dứt miệng như thế.
Đây đúng là mỹ vị thiên hạ vô song.
Ăn qua một lần, cuối cùng Lâm Đại Ngọc lại không dừng miệng được.
Không ngừng đưa dải cay vào trong miệng.
Tuy, miệng đã cay đến bắt sưng lên chẳng qua thật sự là quá ngon, càng nhai càng thơm.
Càng ăn càng muốn ăn.
Đây thật sự là do Lý công tử làm sao?
Lâm Đại Ngọc hiếu kỳ nghĩ đến.
Rốt cuộc hắn làm kiểu gì?
Sao dải cay này lại ngon như vậy?
Ngay thời điểm Lâm Đại Ngọc ăn như gió cuốn, đột nhiên, nàng cảm giác ống tay áo của mình bị người khác kéo nhẹ.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tố Trinh vụng trộm chớp chớp mắt với nàng.
Ánh mắt Lâm Đại Ngọc hơi nghi hoặc một chút, không hiểu Đại sư phụ có ý gì.
Đúng vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy giọng của tiểu sư phụ trực tiếp vang lên trong đầu nàng: “Ngọc Ngọc, ngươi kiềm chế một chút, đừng chỉ lo ăn dải cay, cũng đừng ăn nhanh như vậy, hai vị Thánh Nhân có hơi không vui.”
Lâm Đại Ngọc hơi động trong lòng, vội vàng nhìn về phía Chuẩn Đề Thánh Nhân và Tiếp Dẫn Thánh Nhân.
Quả nhiên, hai vị Thánh Nhân này nhìn cái mâm, thấy dải cay không ngừng ít đi thì biểu cảm rất đau lòng.
Dường như hai người muốn nhắc nhở Lâm Đại Ngọc một chút chẳng qua e dè Lý Nguyên, lại không tiện mở miệng, biểu cảm rất xoắn xuýt.
Đế ý thấy biểu cảm của hai vị Thánh Nhân, Lâm Đại Ngọc không khỏi giật nảy mình trong lòng.
Sao ta lại dám tranh ăn với Thánh Nhân?
Tuy, nàng vô cùng không muốn dứt khỏi dải cay nhưng chẳng qua cũng không dám ăn nữa.
Quả nhiên, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, thấy Lâm Đại Ngọc không tiếp tục ăn dải cay nữa thì lúc này biểu cảm mới giãn ra.
Nhưng Lâm Đại Ngọc buồn bực.
Nàng vẫn muốn ăn tiếp mà!
Hoàn toàn chưa đã nghiền!
Chẳng qua đúng vào lúc này, Lâm Đại Ngọc thấy Đại sư phụ và tiểu sư phụ ăn khoai tây chiên biểu cảm cũng có vẻ hứng thú, nàng hơi động tâm cũng cầm lấy một miếng khoai tây chiến nếm thử.
“Răng rắc.”
Sau khi nếm thử, đôi mắt nàng cũng không khỏi trợn tròn.
Đây thật sự là khoai tây chiên sao?
Cũng ăn quá ngon đi?
Mặ dù hương vị không kích thích như dải cay nhưng mà thắng ở chỗ dư vị vô tận, hương vị thấu vào tận xương.
Lâm Đại Ngọc không nhịn được nhỏ giọng hỏi tiểu sư phụ: “Khoai tây chiến này mua ở đây vậy? Ăn ngon thật đó.”
Tiểu Thanh ăn một khối bánh quy xốp, rồi mới lên tiếng: “Mua cái gì mà mua chứ, những món ăn vặt này đều là Lý công tử tự mình làm. Người khác không thể làm được mùi vị này.”
Cái gì?
Đều là Lý công tử làm?
Lâm Đại Ngọc rất ngạc nhiên
Lý công tử này nhìn giống như thư sinh hoàn toàn không giống đầu bếp, trù nghệ của hắn tốt như vậy sao?
Tiểu Thanh ăn đồ ăn vặt, nàng thấy thời cơ không sai biệt lắm, lập tức nói rõ ý đồ đến với Lý Nguyên: “Lý công tử, lần này ta và tỷ tỷ đến tìm ngươi thật ra là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Lý Nguyên vừa đánh lấy bài, vừa nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Thanh chỉ vào Lâm Đại Ngọc, nói: “Chuyện này có liên quan đến đồ đệ của ta, bởi vì nguyên nhân Ngọc Ngọc có thể chất đặ biệt tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, ta và tỷ tỷ đều bất lực, bởi vậy muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận