Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2292 - Yêu cầu đáng sợ!

Cố gắng gây ấn tượng với Cát Tường, để Cát Tường đồng ý nguyện vọng của hắn.
Thậm chí vì lấy lòng Cát Tường, ngay cả Tịch Tà kiếm phổ Nhạc Bất Quần cũng không thèm xem.
Chỉ là, điều khiến Nhạc Bất Quần buồn bực là dù hắn lấy lòng Cát Tường như thế nào, Cát Tường đều không từ chối thứ được tặng, nhưng vẫn không mở miệng hỏi nguyện vọng của hắn.
Nếu không phải tu vi của Nhạc Linh San quả thật biến thành Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, Nhạc Bất Quần thậm chí bắt đầu hoài nghi Cát Tường có thật sự có năng lực này hay không?
Hắn không phải bị tẩy sạch rồi đó chứ?
Đương nhiên, Nhạc Bất Quần không chỉ muốn bị động để Cát Tường thực hiện nguyện vọng của mình, thật ra hắn còn muốn chiếm năng lực của Cát Tường thành của mình.
Trong thời gian này, hắn mượn cơ hội truyền thụ công pháp, kiểm tra cẩn thận các tình hình như thần thức, kinh mạch của Cát Tường, có ý đồ làm rõ năng lực của Cát Tường.
Đáng tiếc, sau một lượt kiểm tra, Nhạc Bất Quần vốn không có thu hoạch gì.
Cát Tường tuy không tu luyện nhưng thần thức lại ngưng thực dị thường, hoàn toàn không cách nào xem xét, cũng không cách nào dùng huyễn thuật mê hoặc tâm trí của Cát Tường.
Mà kinh mạch và cơ thể của Cát Tường, ngoại trừ thiên phú dị bẩm ra thì Nhạc Bất Quần cũng không phát hiện ra bất cứ điểm đặc biệt nào khác.
Càng không biết Cát Tường rốt cuộc làm sao thực hiện được nguyện vọng của người khác.
Nếu như là người bình thường, sau khi dùng thủ đoạn thông thường không có hiệu quả, nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn cực đoan để làm rõ năng lực của Cát Tường.
Nhưng thành phủ Nhạc Bất Quần quá sâu.
Hắn lo lắng sau khi dùng thủ đoạn cực đoan sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ.
Bởi vậy dù cũng muốn dùng, nhưng hắn vẫn khắc chế xúc động trong lòng.
Thấy không có thu hoạch gì ở chỗ của Cát Tường, Nhạc Bất Quần không khỏi bắt đầu nhớ tới Tịch Tà kiếm thỉnh.
Hắn cảm giác vẫn là Tịch Tà kiếm phổ đáng tin cậy.
Vì vậy, sau một năm.
Nhạc Bất Quần xem như hoàn toàn hết hy vọng với Cát Tường.
Trong một đêm, rốt cuộc hắn cũng hạ quyết tâm, vẫn là tu luyện Tịch Tà kiếm phổ.
Dù sao thì so với thực lực, có là nam nhân hay không cũng chẳng có liên quan gì.
Vì thế, Nhạc Bất Quần quyết định chắc chắn, trực tiếp vung đao tự cung.
Sau khi vung đao, Nhạc Bất Quần thu thập một phen, rồi rời khỏi phòng luyện công.
Hắn chuẩn bị đợi sau khi dưỡng thương xong, lại tu luyện Tịch Tà kiếm phổ.
Nhạc Bất Quần đi ra khỏi phòng luyện công, bước vào trong viện, thấy Ninh Trung Tắc đang dạy Cát Tường làm quen mặt chữ.
Tuy Ninh Trung Tắc dạy rất nghiêm túc, chẳng qua, Cát Tường vốn không có hứng thú với việc học chữ khô khan.
Nàng lúc thì nhìn nơi này, lúc thì đi dạo nơi kia, hoàn toàn là ngồi không yên.
Khiến Ninh Trung Tắc rất đau đầu với chuyện này.
Không, giờ phút này, Cát Tường thấy xung quanh có mấy con đom đóm nên bỏ lại Ninh Trung Tắc, đuổi theo đom đóm.
“Bốp!”
Ninh Trung Tắc dùng thước gõ xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc hét lên với Cát Tường: “Cát Tường, trở về nghiêm túc nghe sư nương giảng giải, nếu không, sư nương sẽ dùng thước xử phạt ngươi đó.”
Cát Tường thấy Ninh Trung Tắc lấy thước ra, lúc này mới không tình nguyện trở lại trước bàn. Lúc này, Ninh Trung Tắc thấy Nhạc Bất Quần bước ra khỏi phòng, sắc mặt có vẻ trắng bệch.
Nàng không khỏi quan tâm hỏi: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Nhạc Bất Quần lúng túng che giấu: “Ta không sao, có thể là trong khoảng thời gian này luyện công, không nghỉ ngơi tốt.”
Ninh Trung tắc: “Luyện công tuy quan trọng, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, phải biết là nóng vội thì không thành công!”
Nhạc Bất Quần gật đầu nói:
“Sau này ta sẽ chú ý. Sư muội từ từ dạy Cát Tường, ta không quấy rầy các ngươi nữa.”
Nhạc Bất Quần đang chuẩn bị rời đi, tránh cho Ninh Trung Tắc phát hiện ra dị thường.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Nhạc Bất Quần phát hiện không khí xung quanh có chút không đúng. Dường như có cái gì khủng bố đang thức tỉnh, khiến hắn không khỏi sởn tóc gáy.
Nhạc Bất Quần vội vàng cảnh giác nhìn về bốn phía, muốn xem xem xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Nhạc Bất Quần lập tức phát hiện ra cảnh tượng kỳ lạ.
Lập tức khiếp sợ đến há hốc mồm.
Hắn phát hiện bầu không khí quỷ dị này phát ra từ trên người Cát Tường, hơn nữa biểu cảm của Cát Tường cũng trở nên vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy sắc mặt Cát Tường lạnh như băng, không hề có cảm xúc.
Hơn nữa, đồng tử trong hai mắt nàng cũng biến mất, biến thành một mảnh đen kịt tựa như vực sâu, sâu không lường được.
Đồng tử biến mất, mặt không chút thay đổi, đây không phải là dáng vẻ lúc trước Cát Tường hỏi nguyện vọng của con gái mà trước đây sư muội miêu tả sao?
Lẽ nào, cuối cùng năng lực của Cát Tường cũng được kích hoạt?
Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Quần vui mừng đến mức không nhịn được cơ thể hơi run rẩy.
Ninh Trung Tắc ở bên cạnh tất nhiên cũng phát hiện sự dị thường của Cát Tường.
Vẻ mặt của nàng cũng tràn ngập kích động giống như Nhạc Bất Quần.
Ngay khi hai người họ nhìn chăm chú vào Cát Tường, chỉ thấy Cát Tường dùng hai mắt giống như vực sâu của nàng nhìn về phía Nhạc Bất Quần.
Sau đó dùng âm thanh non nớt lại lạnh như băng của nàng, hỏi Nhạc Bất Quần: “Ta muốn lục phủ ngũ tạng của ngươi, ngươi cho ta đi.”
Đù!
Nghe thấy yêu cầu của Cát Tường, Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đồng thời giật mình, chỉ cảm thấy lông mao toàn thân đều dựng thẳng lên.
Yêu cầu kỳ lạ này là gì?
Tại sao lại muốn lục phủ ngũ tạng của ta?
Lục phủ ngũ tạng cho ngươi, thì ta còn mạng sao?
Điều này có khác gì ta tự sát chứ?
Ninh Trung Tắc càng không biết phải làm sao.
Lần trước Cát Tường mở miệng là đòi chu quả của Nhạc Linh San.
Sao lần này mở miệng lại muốn lục phủ ngũ tạng?
Khác biệt này cũng lớn quá rồi đó?
Thấy Nhạc Bất Quần sững sờ ở đó, không trả lời, Cát Tường lại mở miệng hỏi: “Ta muốn lục phủ ngũ tạng của ngươi, ngươi mau cho ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận