Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 579 - Tôn Ngộ Không đại náo Địa Phủ

Hầu tử xung quanh không cách nào trả lời, chỉ nhìn đại vương của bọn họ.
Tôn Ngộ Không vội vã thi triển toàn bộ thần thức, đảo qua dòng sông thời gian và dòng sông không gian.
Đột nhiên, hắn phát hiện ra chỗ dị thường.
Hắn chú ý có ba sợi quỷ khí thổi từ phía Hoa Quả sơn đến Địa Phủ.
Một luồng quỷ khí trong đó chính là khí tức của Mã Càn.
Tôn Ngộ Không vui mừng, vội vàng dặn dò hầu tử hầu tôn: “Các ngươi chờ ở đây, bảo vệ tốt thân thể Mã Càn, ta đi cứu linh hồn của Mã Càn về.”
“Đại vương cẩn thận!”
Nhóm hầu tử lập tức vây xung quanh thân thể Mã Càn, vừa không yên lòng dặn dò Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lắc mình một cái, lập tức đuổi theo khí tức của Mã Càn.
Tại Quỷ Môn Quan ở Địa Phủ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Mã Càn.
Chỉ thấy linh hồn của Mã Càn đang bị một Tụ Hồn Liên khóa lại, một đầu của Tụ Hồn Liên bị Bạch Vô Thường nắm trong tay.
Hắc Vô Thường thì cầm Khốc Tang Bổng, thúc giục Mã Càn đi nhanh một chút.
Linh hồn của Mã Càn lại có chút mơ màng không biết làm sao:
“Đây là nơi nào, các ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta đến đây?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đi mau.” Hắc Vô Thường không nhịn được dùng Khốc Tang Bổng đánh Mã Càn một cái.
Khốc Tang Bổng là Hậu thiên linh bảo đối phó với quỷ hồn, đánh lên linh hồn đau đớn vô cùng.
Mã Càn bị đánh một cái, lập tức đau đến kêu to liên tục.
Tôn Ngộ Không thấy Mã Càn bị đánh thì tức giận đến đỏ mặt tía tai, lập tức nổi giận.
Hắn rút Như Ý Kim Cô bổng trong tai ra chuẩn bị trực tiếp đánh chết Hắc Bạch Vô Thường.
Nhưng vào lúc hắn đang muốn ra tay thì đột nhiên nhớ đến Lý Nguyên đã từng nói một câu với hắn: “Mỗi khi gặp chuyện lớn đều phải bình tĩnh.”
Hắn lại khắc chế dự định trực tiếp động thủ lại, mà bay đến trước mặt Hắc Bạch Vô, ngăn cản đường đi của hai người, chuẩn bị hỏi rõ nguyên nhân trước rồi nói sau.
“Hầu tử này ngươi ở đâu ra? Người sống sao lại tự tiện xông vào Địa Phủ?” Bạch Vô Thường thấy Tôn Ngộ Không thì lập tức phẫn nộ quát lên.
“Đại vương!” Mã Càn thấy Tôn Ngộ Không thì lập tức ngạc nhiên hét lớn.
Tôn Ngộ Không nhẫn nhịn giận dữ, nói với Hắc Bạch Vô Thường: “Tại sao các ngươi lại muốn bắt giữ linh hồn của thủ hạ ta?”
Bạch Vô Thường không phiền nói: “Đương nhiên là bởi vì tuổi thọ của hắn đã hết, chúng ta mới bắt linh hồn của hắn rồi.”
Tôn Ngộ Không nổi giận nói: “Nói bậy, Mã Càn mới chỉ hơn mười tuổi, không bệnh không bị thương, lại tu luyện tiên pháp, với cảnh giới hiện tại của hắn cho dù sống mấy trăm tuổi cũng không chết, làm sao có thể là đã hết tuổi thọ?”
Hắc Vô Thường tức giận nói: “Đây là Diêm Vương phân phó, chẳng lẽ còn có sai à? Con khỉ nhà ngơi nhanh tránh đường cho chúng ta, nếu như làm lỡ thời gian, cẩn thận bắt ngươi hỏi tội.”
Tôn Ngộ Không không tránh đường, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
“Vừa rồi có người muốn bắt linh hồn của ta, có phải hai các ngươi giở trò quỷ không?”
“Đừng nói lung tung.”
“Chúng ta không có.”
Hắc Bạch Vô Thường lập tức phủ nhận.
Tôn Ngộ Không nhìn một hồi, lạnh lùng nói:
“Ta đi với các ngươi cùng gặp Diêm Vương, ta đây muốn hỏi bọn họ một chút tại sao lại muốn lấy bắt thủ hạ của ta.”
“Diêm Vương sao có thể để ngươi tùy tiện gặp?” Sắc mặt Bạch Vô Thường khinh thường nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thấy mình vẫn luôn nhẫn nhịn mà Hắc Bạch Vô Thường lại đối xử với hắn không chút tôn trọng, ngôn ngữ ngập tràn khinh thường miệt thị, khiến trong lòng hắn bị chọc giận muốn nổ tung.
Hắn lạnh lùng nhìn Hắc Bạch Vô Thường, không nói gì cả, chỉ là đột nhiên huyết khí cả người chói chang như một vầng thái dương, bốc lên cuộn trào mãnh liệt, U Minh giới đang u ám ảm đạm lại đột nhiên sáng lên.
Đặc biệt, huyết khí có tác dụng khắc chế đối với lệ quỷ, quỷ hồn trong khắp Địa Phủ đều đột nhiên náo động.
Tiếng kêu rên kinh khủng, vang vọng khắp trời đất.
Vô số đại năng ở Địa Phủ không khỏi bị dị tượng làm cho sợ hãi, dồn dập xuất thần thức quét về phía tỏa ra huyết khí.
Phong Đô đại điện.
Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu đang ngồi nói chuyện với Đát Kỷ.
Mấy người cảm nhận được dị thường bên ngoài thì không khỏi nhíu mày lại.
“Công pháp nhục thân của hầu tử này rất lợi hại, không ngờ đã tu luyện đến cảnh giới như vậy.” Vẻ mặt Bích Tiêu ngạc nhiên.
“Từ lúc nào Hồng Hoàng có thêm một vị đại năng nhục thân?” Quỳnh Tiêu lộ ra sắc mặt nghi ngờ.
Vân Tiêu nhíu mày lại, sắc mặt có chút không vui: “Huyết khí sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với âm hồn, con khỉ này quá không kiêng nể gì cả!”
Đát Kỷ xen lời vào: “Ta thấy hắn vẫn có chừng mặc, áp chế tinh lực trên người mình, chủ yếu chỉ bao phủ trên người Hắc Bạch Vô Thường.”
Kim Linh Thánh Mẫu: “Con khỉ này có quan hệ với Tây Phương giáo, trước đó không lâu Bồ Đề lão tổ còn đặc biệt tới chỗ chúng ta nhắc nhở, hy vọng Triệt giáo chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của con khỉ này.”
“Thảo nào lại lớn lối như vậy, thì ra có quan hệ với Tây Phương giáo!” Bích Tiêu tức giận nói.
Vân Tiêu: “Sau khi Phong Thần, Tây Phương giáo lại càng ngông cuồng hơn, độ hóa đệ tử huyền môn khắp nơi, chưa nói đến chuyện cướp đoạt khí vận huyền môn, còn liên hợp với Ngọc Đế thiết lập Thập điện Diêm La, phế đi Phong Đô quỷ đế của đại sư tỷ, lần này không biết lại chuẩn bị âm mưu gì.”
Quỳnh Tiêu: “Hừ, còn không phải là do quái nhân giáo và Xiển giáo không đồng lòng nên mới khiến Tây Phương giáo có cơ hội lợi dụng.”
Kim Linh Thánh mẫu thở dài nói: “Phương Tây đại hưng là đại thế Thiên Đạo, hơn nữa bọn họ làm việc có lễ độ, chúng ta đến cả lý do trở mặt cũng không có, chỉ có thể để mặc cho bọn họ kiêu ngạo.”
“Không nói đến Tây Phương giáo nữa, Đát Kỷ, ngươi vẫn còn đang tìm Lý Nguyên sao?”
“...”
Hắc Bạch Vô Thường cảm nhận được huyết khí khủng bố sôi trào trên người Tôn Ngộ Không thì khó chịu giống như bị thiêu cháy, đồng thời thân thể lại trực tiếp bốc hơi nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận