Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1870 - Trai thẳng sắt thép chẳng hiểu phong tình.

Dương Tuệ Lan nhìn Đại Chủy, rồi lại nhìn sang dáng vẻ phi phàm của Lý Nguyên.
Nếu Đại Chủy và Lý Nguyên là hai anh em ruột, nàng sẵn sàng hiến tặng đôi mắt của mình.
“Ngươi nghĩ ta ngu sao? Hắn sao có thể là anh ruột của ngươi? Nếu các ngươi có gen tương tự, thì ngươi cũng sẽ không có dáng vẻ kém như vậy!”
Ta cũng không cần phải xoắn xuýt nữa.
xoắn xuýt.
Dĩ nhiên, câu nói cuối cùng, Dương Tuệ Lan không nói ra khỏi miệng.
Đại Chủy: “...”
Câu này có phải là gây sát thương cho người ta quá rồi không?
Dáng vẻ của ta khó coi vậy sao?
Nhưng nghĩ tới này do Tuệ Lan nói, Đại Chủy lại không hề cảm thấy tức giận.
Ngược lại hắn còn rất vui mừng.
Ha ha, Tuệ Lan bắt đầu biết đùa với ta rồi!
Hắn vui vẻ giải thích với Dương Tuệ Lan: “Lý Nguyên đã giúp ta một việc rất lớn, trong lòng ta đã vĩnh viễn xem hắn là anh ruột.”
Dương Tuệ Lan đáp lại: “Làm anh trai ruột, sao ta cảm thấy ngươi đang trèo cao nhỉ.”
Lý Đại Chủy: “...”
Lý Nguyên bị mọi người đẩy tới tiền sảnh, Hình bộ đầu, Yến Tiểu Lục, Quách Phù Dung còn chưa kịp xin Lý Nguyên búng tay với họ.
Thì Lý Nguyên đã trực tiếp lắc đầu từ chối, nói: “Trên đời này làm gì có chuyện ăn không ngồi rồi.”
Quách Phù Dung chu môi bất mãn: “Vậy sao tên Đại Chủy kia có thể ăn không ngồi rồi thế, chẳng lẽ ta còn không bằng Đại Chủy sao?”
Lý Nguyên lắc đầu đáp lại: “Sao ngươi có thể không bằng Đại Chủy được.”
Quách Phù Dung nghe vậy thì để lộ nét vui mừng trên khuôn mặt.
Mặt của Lữ Tú Tài cũng tái xanh.
Chỉ nghe Lý Nguyên nói tiếp: “Ngươi và Đại Chủy ở trong mắt ta đều như nhau.”
“Phụt!”
Đồng chưởng quỹ, Lữ Tú Tài, Hình bộ đầu cũng không nhịn được mà bật cười.
Ha ha ha, hắn vậy mà lại xem Tiểu Quách và Đại Chủy như nhau, Tiểu Quách thân là phụ nữ mà thất bại quá đi!
Nhưng Lý Nguyên thật sự rất thẳng thắn, một trai thẳng sắt thép với dáng vẻ đẹp trai như vậy, nhưng lại chẳng hiểu phong tình.
Quách Phù Dung: “...”
Nàng thật sự muốn khóc.
Hắn vậy mà lại thấy ta - đường đường là một đại mỹ nữ giống như Đại Chủy.
Bọn ta giống nhau vậy sao?
Nhìn cái lồi lõm này đi… Ách, lả lướt, ách nhìn chung là mảnh mai đi.
Trông cái thân hình mảnh khảnh này giống với heo mập Đại Chủy đến thế sao?
Tên Lý Nguyên này đúng là một đại móng heo, tên mắt chó độc thân!
Chỉ có thể chúc ngươi độc thân cả đời!
Quách Phù Dung nhịn được mà trách móc, sau đó nàng lại hỏi: “Nếu vậy, tại sao ngươi chỉ giúp Đại Chuỷ mà không giúp ta?”
Lý Nguyên đáp: “Thật ra thì tuy ta giúp Đại Chủy, nhưng Đại Chủy cũng không phải là ăn không ngồi rồi.”
Quách Phù Dung không tin: “Chỉ một cái búng tay của ngươi đã khiến hắn trở nên mạnh như vậy mà còn nói là ăn không ngồi rồi “
Lý Nguyên trả lời: “Thật ra thì chỉ khi hắn giao thủ với Dương Tuệ Lan, thực lực của hắn mới có thể trở nên mạnh hơn. Mà bình thường, hắn vẫn giống như trước kia, cho nên cái này không gọi là ăn không ngồi rồi.”
“Ngươi thiên vị.”
Quách Phù Dung tỏ ra uất ức đáng thương.
“Ọe!”
Lý Nguyên có cảm giác muốn nôn.
Cái này không phải là cố ý làm người ta buồn nôn sao?
Dù hắn có thiên vị đi nữa thì cũng sẽ không thiên vị với một tên nam nhân béo như Đại Chủy!
Thấy bất kể có xin như thế nào thì Lý Nguyên cũng không đồng ý búng tay, tuy mọi người cảm thấy rất tiếc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồng chưởng quỹ búng tay với Lý Nguyên, rồi tò mò hỏi: “Đại ca, đây rốt cuộc là thần thông gì, mà sao chỉ một búng tay là có thể khiến cho Đại Chủy sở hữu được sức mạnh kinh khủng như vậy?”
Lữ Tú Tài, Hình bộ đầu và những người khác đều tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lão Bạch đứng cách đó không xa cũng dựng lỗ tai lên.
Bọn họ thật sự cảm thấy tò mò.
Tuy, trên giang hồ cũng có không ít loại thành thông truyền công, ví dụ như Giá Y Thần Công có công hiệu này, Hấp Tinh Đại Pháp có công hiệu này, Đề Hồ Quán Đỉnh cũng có công hiệu này.
Nhưng mà loại búng tay một cái là hoàn thành việc truyền công của Lý Nguyên có thể nói là họ chưa bao giờ nghe thấy.
Điều kì lạ nhất là, chỉ khi Đại Chủy đánh nhau với Dương Tuệ Lan thì hắn mới có thể phát huy thực lực, cái này thì lại càng kỳ lạ hơn nữa.
Cái thực lực này, sao có thể phân rõ đối tượng chứ?
Lý Nguyên hờ hững đáp:
“Cái này rất phức tạp, với tu vi hiện tại của các ngươi thì rất khó để nói rõ cho các ngươi.”
Lữ Tú Tài, Yến Tiểu Lục, Hình bộ đầu lại không cảm thấy sao, nhưng Quách Phù Dung nghe Lý Nguyên nói tu vi nàng thấp thì nàng không kiềm được mà liếc mắt khinh thường.
Nàng tỏ ra không phục mà nói: “Tu vi của ngươi còn không bằng ta, lấy đâu ra tự tin nói tu vi của thấp chứ.”
Lý Nguyên nói thật:
“Thật ra là ta đã cố ý hạ thấp tu vi của mình xuống, bình thời ta lấy thân phận người bình thường để chung sống với người khác, tránh để họ cảm thấy áp lực. Nên tu vi thật sự của ta, dĩ nhiên không chỉ ở mức này.”
“Vậy tu vi thật sự của ngươi là ở mức nào? Yên tâm, ta là người có năng lực chịu đựng rất mạnh, sẽ không gặp áp lực đâu.”
Quách Phù Dung nói một cách tự tin.
Lý Nguyên quay sang hỏi đám người Đồng chưởng quỹ, Lữ Tú Tài, Hình bộ đầu: “Các ngươi thì sao? Tim có chịu được kích thích không?”
Mấy người bọn họ gật đầu khẳng định.
Lão Bạch nói: “Yên tâm, ngươi nói ngươi là Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh, bọn ta cũng chịu được.”
Lý Nguyên thấy mọi người chịu được nên cũng không giấu giếm thực lực của mình nữa, hắn nói: “Thật ra thì tu vi của ta ở trên mức Đại Đạo.”
Sau đó, hắn đợi mọi người để lộ vẻ mặt trừng mắt há mồm.
Chỉ là mọi người không hề trợn mắt há hốc mồm, mà ngược lại, người nào cũng híp mắt mơ hồ.
“Trên Đại Đạo là cái gì ta chỉ nghe nói qua Thiên Đạo.” Lữ Tú Tài cảm thấy hoài nghi mà nói với Yến Tiểu Lục: “Ta chỉ mới nghe nói qua Thánh Nhân.”
Lý Nguyên giải thích: “Trên Thánh nhân là Thiên Đạo, trên Thiên Đạo là Đại Đạo, trên Đại Đạo chính là ta.”
Mọi người: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận