Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1871 - Ngươi đang bị điên rồi

Mọi người đều không hề có vẻ mặt chấn động, thay vào đó là ai cũng giật giật khóe miệng, liếc mắt khinh thường.
Tỏ ra thái độ rất cạn lời.
“Vẻ mặt của các ngươi như vậy là sao?”
Lý Nguyên tỏ vẻ không hiểu.
Chẳng lẽ vì quá kinh hãi nên ai cũng ngớ người.
“Haiz.”
Hắn thở dài và nói: “Sớm biết khả năng chịu đựng của các ngươi kém như vậy, ta đã không nói ra tu vi thật sự của mình.”
Lý Nguyên cảm thấy có hơi hối hận.
Quách Phù Dung nghe thấy lời cảm thán của Lý Nguyên, con mắt nàng suýt chút là đảo ngược ra sau.
Nàng vỗ bả vai của Lý Nguyên một cái, rồi ngữ trọng tâm trường: “Anh trai, sau này nói khoác phải có chừng mực, nếu xa thực tế qua thì sẽ trở thành trò cười đấy.”
Lý Nguyên: “...”
Nói khoác?
Gì mà khoác lác chứ?
Tiểu Quách vỗ xong, đến Lão Hình tới vỗ lên vai của Lý Nguyên một cái: “Vốn dĩ ta luôn nghĩ người trẻ nói khoác chút cũng không sao, ai mà chẳng có thời tuổi trẻ lông bông chứ? Nhưng mà sau này ngươi đừng nên thổi phồng như vậy, đây không phải là lông bông, mà là điên rồi!”
Lý Nguyên: “...”
Hắn vậy mà nghĩ ta điên rồi.
Nhưng ta chỉ đang nói thật thôi mà!
Sau đó Lữ Tú Tài cũng vỗ vai của Lý Nguyên, nói: “Nếu như ngươi ở trên mức Đại Đạo, vậy ta chính là Đại Đạo chí cao.”
Lão Bạch cũng lên tiếng: “Vậy ta là Đại Đạo chí tôn.”
Hình bộ đầu: “Vậy ta là Đại Đạo vô song đi!”
Đồng Tương Ngọc cười nói: “Các ngươi muốn là trên Đại Đạo, Đại Đạo chí cao, Đại Đạo chí tôn, Đại Đạo vô song, ta thì có thể làm thánh nhân là đã cảm thấy thỏa mãn rồi!”
“Ha ha ha.”
“Cứ như vậy thì tất cả mọi người ở trong khách này đều là tuyệt thế đại năng rồi!”
“Cũng có thể gộp đủ thành một bàn mạt chược!”
Mọi người không ngừng cười phá lên.
Lý Nguyên: “...”
Rõ ràng là hắn đang nói thật, sao mọi người lại không tin nhỉ?
Không một ai tin vào lời của Lý Nguyên, ai nấy cũng đều nghĩ Lý Nguyên đang nói khoác, hơn nữa cái ngạo mạn cũng nổ quá rồi, chẳng có giới hạn.
Người bình thường nói khoác mình là thánh nhân cũng đã cảm thấy rất không đáng tin rồi.
Ngươi lại còn tốt hơn thế, bảo mình còn cao hơn thánh nhân ba đại cảnh giới.
Quan trọng là ngươi còn lấy mình ra để thay thế cho cái cảnh giới tối cao này.
Ngươi, ngươi cũng không phải là không đáng tin mà là rất rất rất không đáng tin!
Thế nên mọi người tin mới lạ.
“Nếu đã không muốn nói ra tu vi thật sự của mình thì đừng nói, ai mà không có bí mật chứ!”
Cuối cùng, Đồng Tương Ngọc nói với Lý Nguyên.
Chuyện đến nước này, mọi người cũng bắt đầu sôi nổi chuẩn bị hôn lễ cho Đại Chủy.
Ai mua dây pháo thì mua dây pháo, ai cắt chữ hỷ thì lo cắt chữ hỷ, ai trang trí phòng cưới thì trang trí phòng cưới…
Đại Chuỷ cũng vui vẻ đến mức không khép miệng lại được, đi đâu cũng để lộ vẻ vui mừng hớn hở ra mặt.
“Đại Chuỷ, không ngờ ngươi lại là người kết hôn sớm nhất trong đám người bọn ta đấy.”
Lão Bạch bùi ngùi nói với Đại Chuỷ.
Đại Chuỷ cười nói: “Lão Bạch, ngươi nói sai rồi, không phải chưởng quỹ đã sớm kết hôn rồi sao?”
Quách Phù Dung nói: “Tuy chưởng quỹ là quả phụ, nhưng cái kết hôn của nàng không giống là kết hôn, cho nên không tính.”
Đồng chưởng quỹ bất mãn nói: “Tiểu Quách có thể đừng nói khó nghe như vậy được không? Quả phụ quả phụ nghe rát khó chịu.”
Tiểu Quách cười nói: “Nhưng ngươi vốn là quả phụ mà!”
Lão Bạch đang lau chùi bàn ghế băng ngồi, thấy Đại Chuỷ đứng cười ngây ngô mà không tới phụ giúp thì lập tức nói:
“Đại Chuỷ, bọn ta đều ở đây lo cho hôn lễ của ngươi, ngươi vô sở sự sự, cũng không biết phụ một tay.”
“Đúng đó.”
Tiểu Quách cũng phản ứng lại, nàng căn dặn Đại Chuỷ: “Ngươi mau tới giúp ta dán chữ hỷ, ta luôn có cảm giác mình dán bị lệch.”
Đại Chuỷ lập tức chạy tới giúp nàng dán chữ hỷ.
Lão Bạch nói một cách hả hê: “Các ngươi đều nói Lý Nguyên rất thần kì, có thể tính toán quá khứ lẫn tương lai, theo ta thấy thì có chuyện như vậy. Đại Chuỷ sắp kết hôn với Dương Tuệ Lan rồi, sao có thể gọi hữu duyên không phận chứ.”
Quách Phù Dung liếc Lão Bạch, rồi mím môi nói: “Lý Nguyên mới sai có một lần này, chuyện khác thì hắn xem rất chính xác, Lão Bạch cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này thế?”
Lão Bạch cười nói:
“Dĩ nhiên là nên nhắc rồi, cũng thú vị hơn nhiều, còn việc các ngươi nói mấy chuyện khác hắn xem chính xác, ta thấy hắn cũng chỉ là mèo mù bắt chuột chết thôi.”
Đại Chuỷ có hơi khó chịu, nói: “Lão Bạch, hôm nay ngươi đã nói chuyện này hết tám trăm lần rồi đấy. Sau này ngươi có thể đừng cười nhạo Lý Nguyên được không, ta đã thề trong lòng, sau này Lý Nguyên chính là anh ruột của ta, nếu ngươi còn cười nhạo anh ruột của ta nữa, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
Lão Bạch tỏ ra khinh thường: “Làm sao, ngươi còn định dùng bộ vương bát quyền kia để đánh ta sao? Dương Tuệ Lan sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi. Bí thuật mà Lý Nguyên thi triển cho ngươi vô dụng với ta. Chi bằng chúng ta đi ra ngoài khua tay múa chân vài cái đi.”
Đại Chuỷ nghe vậy thì đành bất lực.
Hắn nào dám khua tay múa chân với Lão Bạch.
Này không phải là chiếu đèn pin ở trong nhà vệ sinh tìm cứt (chết) sao?
Đồng Tương Ngọc cũng không chịu nổi nữa, nàng nói với Lão Bạch: “Ta thấy công tử Lý rất phi phàm, việc hắn giúp Đại Chuỷ gia tăng thực lực cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Vậy nên Lão Bạch ngươi cần tỏ ra lễ độ với Lý Nguyên, đừng có chướng khí.”
“Sao ngươi cũng nói giúp cho hắn?”
Lão Bạch tỏ vẻ bất mãn.
Đồng Tương Ngọc đáp lại: “Không phải là ta giúp hắn, mà là ta giúp Lý.”
Lúc mọi người đang vừa làm việc, vừa nói chuyện phiếm, thì ở trên góc lầu hai thấp thoáng có một bóng người hiện lên.
Chính là lão Tiện Nghi của Dương Tuệ Lan.
Ông già Dương vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm, trên mặt hắn nhất thời để lộ vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngay khi mọi người đang như hỏa như đồ chuẩn bị cho hôn lễ.
Bên trong phòng trọ của Dương Tuệ Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận