Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1882 - Người tới đều là đại lão

Lữ Tú Tài nêu ý kiến: “Nếu không chúng ta lén chuồn đi được không? Bằng không, đợi lát nữa có đánh nhau, sơ rằng đến xương cũng chẳng còn!”
Lão Bạch tức giận nói: “Chuồn sao? Chuồn thế nào? Lúc này đang có bao nhiêu là cao thủ ở đại sảnh, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là đã chẳng qua nổi mắt của bọn hắn. Nếu như chúng ta chạy trốn thì chỉ có nước chết tại chỗ!”
Đồng Tương Ngọc lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nàng nhìn tay của mình: “Đều tại ta không kiểm soát được cái tay yêu tiền này!”
Lão Bạch bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết nên làm gì, thôi thì được đến đâu hay đến đó.”
Quách Phù Dung lên tiếng: “Đều do Dương Tuệ Lan hết, nếu không phải do nàng bịa đặt thì sẽ không khiến cho nhiều người ngấp nghé như vậy.”
Nếu như là lúc trước, ai mà dám mắng Dương Tuệ Lan thì Đại Chủy sẽ trở mặt với đối phương ngay.
Nhưng lúc này, chỉ thấy Đại Chủy yên lặng nấu ăn, không dám ho he gì.
Lý Nguyên thấy đám người ai nấy đều mặt ủ mày chau thì từ tốn an ủi: “Các ngươi đừng quá lo lắng, không có chuyện gì đâu. Nếu thật sự có chuyện thì các ngươi cứ giao ta ra là được.”
Đồng Tương Ngọc phật ý nói: “Ngươi nói cái gì thế? Chúng ta là loại người sẽ bán đứng bằng hữu hay sao?”
Tiểu Quách gật đầu tiếp lời: “Chưởng quầy nói phải đấy, chúng ta tuyệt đối không phải hạng người vì tham sống sợ chết mà bán đứng ngươi.”
Đại Chủy: “Tuy Đại Chủy ta không biết võ công, nhưng chắc chắn sẽ không phản bội bằng hữu, phẩm chất này vẫn phải có.”
Lữ Tú Tài gật gù, đắc ý thì thầm: “Mạnh Tử nói, sống ta cũng muốn mà nghĩa ta cũng muốn. Cả hai đều phải có, làm người không thể bỏ sống mà lấy nghĩa được!”
Tiểu Bối: “Lý đại ca, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ đồng hành cùng ngươi.”
Lý Nguyên nhún vai: “Vậy tùy các ngươi.”
Ặc...
Mọi người câm lặng nhìn phản ứng quá đỗi bình tĩnh, không có một chút cảm động gì của Lý Nguyên.
“Đại ca, bọn ta thâm minh đại nghĩ như thế, vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, đã sẵn sàng đổ máu rồi, có phải ngươi cũng nên tỏ ra cảm động đến rơi nước mắt không?”
Quách đại tiểu thư không vừa ý phỉ nhổ Lý Nguyên.
“Đúng thế, ngươi bình tĩnh như vậy khiến cho bọn ta rất là đau lòng đó!”
Đồng Tương Ngọc gật đầu tiếp lời.
Lý Nguyên lạnh nhạt nói: “Chuyện bé tý, có gì mà phải cảm động?”
Mọi người: Tất cả đều muốn khóc!
Trong đại sảnh toàn là cao thủ muốn gây bất lợi cho ngươi, vậy mà ngươi còn nói đây là chuyện nhỏ ư.
Ca ca, cho hỏi trái tim của ngươi làm bằng gì, sao lại có khả năng chấp nhận lớn đến vậy?
Tại sao ngươi không thấy sốt ruột chứ?
Đồng Tương Ngọc đè nén sự xúc động muốn đập cho Lý Nguyên một cái xuống, nàng hỏi Lão Bạch: “Lão Bạch, ngươi xông pha giang hồ đã nhiều năm, kiến thức rộng rãi, ngươi có biết lai lịch của những kẻ người ở gian trước không? Đến tên của bọn hắn còn không biết thì đánh đấm thế nào được?”
Lão Bạch lắc đầu đáp: “Ta chẳng nhận ra ai trong số những người này cả. Có điều từ khí thế toát ra từ người của bọn hắn có thể thấy được thực lực của những người này không hề kém so với ta.”
Quách Phù Dung khinh thường nói: “Thế mà cũng không nhận ra một ai, ngươi còn không biết xấu hổ mà tự nhận mình là Đạo Thánh à?”
Lão Bạch thấy Quách Phù Dung vạch trần hắn là Đạo Thánh trước mặt Lý Nguyên thì không khỏi sốt sắng.
Đầu hắn trống rỗng liếc Lý Nguyên một cái.
Sợ Lý Nguyên rút một bộ còng tay từ trong ngực ra rồi nói mình là Lục Phiến môn, thật may, Lý Nguyên không có phản ứng gì.
Lý Nguyên thấy Lão Bạch cứ nhìn mình thì động viên: “Yên tâm đi, ta không phải là Lục Phiến môn.”
Lão Bạch: “...”
Mẹ nó, thậm chí ngay cả việc ta đang nghĩ cái gì mà cũng biết.
Đúng là đồ biến thái!
Có điều, chuyện này cũng khiến cho Lão Bạch chắn chắn được một điều.
Đó chính là, Lý Nguyên thật sự không phải là người của Lục Phiến môn.
Nếu không, Lý Nguyên sẽ không ung dung khi biết Lão Bạch là Đạo Thánh như vậy.
Điều này khiến cho Lão Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy lại bình tĩnh, giải thích với Quách Phù Dung: “Giang hồ lớn như vậy, mọi người trong giang hồ lại như cá diếc sang sông, làm sao mà ta biết hết được cơ chứ? Tuy ta là Đạo Thánh nhưng cũng chỉ biết người trong hội của chúng ta thôi.”
Lữ Tú Tài nói tiếp: “Ngươi còn biết người trong nhóm bắt các ngươi à.”
Lão Bạch gật đầu đáp: “Tú Tài nói phải đấy!”
Tiểu Bối nói: “Lý đại ca có thể tính toán mà, chắc chắn Lý đại ca đã biết rõ lai lịch của những người ở gian phòng trước này. Phải không, Lý đại ca?”
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu, xác nhận: “Đúng là có biết.”
Đám người nghe thế thì không khỏi cảm thấy tò mò và kích động.
“Ngươi biết thật sao?”
“Những người này là ai? Tên gì?”
“Nói nhanh cho chúng ta biết đi, nhìn có vẻ rất khó đối phó.”
Lý Nguyên từ tốn nói: “Vị khách đầu tiên ngổi xe ngựa đến, tên là Lý Tầm Hoan...”
Lý Nguyên vừa nói ra cái tên, đã mang đến một hồi khiếp sợ.
“Ta tào, hắn chính là Lý Tầm Hoan liệt vô nhu phát á?”
Tú Tài nói.
“Lý Tầm Hoan này trông cũng bình thường, ta còn tưởng rằng hắn là một đại soái ca nữa cơ đấy!”
Quách Phù Dung.
“Không ngờ ngay cả Lý Tầm Hoan cũng tới, không lẽ hắn cũng muốn có bí kíp thần công, thiên tài địa bảo hay sao?”
Gương mặt của Đồng Tương Ngọc lộ vẻ khó hiểu.
Lý Nguyên tiếp tục giải đáp: “Người áo đen thứ hai tên là Lâm Tiên Nhi.”
“Đợi đã.”
Lão Bạch như chợt nghĩ ra cái gì, đôi mắt lập tức phát sáng.
“Lâm Tiên Nhi, người xếp thứ năm trên bảng quần phương giang hồ có tên Lâm Tiên Nhi, chẳng trách vóc dáng lại bá đạo đến vậy.”
Bất chợt, Lão Bạch cảm nhận được một luồng sát khí lướt qua hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đồng Tương Ngọc lạnh mặt nhìn hắn.
Lão Bạch: “...”
“Còn gì nữa?”
Quách Phù Dung thúc giục Lý Nguyên.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Đại hán thô lỗ mang theo một tiểu lão đầu thô cuồng là Kiều Phong và A Chu.”
“Bà mẹ nó, hóa ra là bang chủ cái bang Kiều Phong, ta sùng bái hắn lắm.”
Đại Chủy đang xào rau cũng không nhịn được mà tham gia vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận