Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 574 - Bồ Đề lão tổ nghi ngờ!!

Bồ đề lão tổ không ngừng bấm tay suy tính, nhưng chân mày càng lúc càng nhăn hơn.
“Kỳ lạ, sao sau khi thạch hầu kia đến Nam Đạm Bộ Châu thì không thấy bóng dáng Nam Đạm Bộ Châu đâu? Mặc dù được khí vận bao phủ, có thể che đậy thiên cơ, nhưng cũng không đến mức không cảm nhận được một chút khí cơ nào chứ.
“Rốt cuộc là đi đâu rồi.”
“Chẳng lẽ những người Huyền môn kia đang âm thầm giở trò quỷ, muốn phá hỏng xu thế phát triển của Tây Phương sao.”
“Thời gian trước, ta để Hoan Hỉ Phật đi tính kế Dương Thiền, cũng nhân cơ hội dấy lên mâu thuẫn giữa Ngọc Đế và Huyền môn, sau đó thuận tiện liên thủ với Ngọc Đế. Nhưng sao lại không thấy tung tích cả Hoan Hỉ Phật và Dương Thiền nữa.”
“Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
“...”
Tôn Ngộ Không vẫn ở trong khách điếm, trải qua những ngày tháng đơn điệu mà phong phú, không hề biết có người đang tìm hắn.
Cứ đợi ở khác điếm như thế ba năm, thậm chí Tôn Ngộ Không gần như đã quên mất chuyện tu đạo học thuật trường sinh rồi.
Một ngày nọ, sau khi ăn xong món mỳ khô nóng ngon lành, Tôn Ngộ Không lại ăn thêm mấy món trái cây đặc biệt mỹ vị, đang vểnh chân lên nhớ lại mùi vị của mỳ khô nóng và nước trái cây thì hắn đột nhiên nghe Lý Nguyên nói: “Sau khi rửa bát xong thì đến thư phòng tìm ta.”
Tôn Ngộ Không không hề suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay: “Được, chưởng quỹ.”
Tôn Ngộ Không thuần thục cầm chén đi vào phòng bếp rửa sạch, sau đó trở lại thư phòng.
Hắn thấy Lý Nguyên đang ngồi trước bàn đọc sách, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc đọc sách.
“Chưởng quỹ, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Tôn Ngộ Không hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên để sách xuống, nhìn Tôn Ngộ Không và nói: “Không phải ngươi muốn học thuật trường sinh sao? Hôm nay ta truyền thụ công pháp cho ngươi.”
Mặt Tôn Ngộ Không ngơ ngác, hơi không dám tin vào lỗ tai mình.
Qua một lúc lâu, Tôn Ngộ Không mới phản ứng lại, hắn vui tới nỗi bật lên lộn mấy vòng.
“Ha ha ha, thật tốt quá, cuối cùng cũng được tu luyện!”
Hắn vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Sư phụ, à không, chưởng quỹ chuẩn bị truyền thụ cho ta công pháp gì?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Truyền thụ cho ngươi công pháp gì thì phải xem cơ duyên của ngươi.”
Tôn Ngộ Không hơi không hiểu.
Chẳng phải là sư phụ truyền thụ cái gì thì ta học cái đó sao? Sao lại xem cơ duyên?
“Cơ duyên đó xem như thế nào?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Lý Nguyên chỉ vào một bức họa treo trên tường thư phòng, nói với Tôn Ngộ Không: “Ngươi nhìn bức họa này đi.”
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đây là một bức họa thủy mặc sơn thủy.
Trong bức vẽ mây mù lượn lờ, trời cao đất rộng, núi non cây rừng trùng điệp xanh mướt, trải dài miên man, hơi có cảm giác con người thật nhỏ bé trước thiên địa.
Bức họa này treo ở trong thư phòng từ lâu rồi, Tôn Ngộ Không đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa lúc đầu hắn còn tận mắt nhìn Lý Nguyên vẽ bức họa này kia, thậm chí ngay cả mực cũng là do hắn mài.
Nhưng tựa hồ nó không liên quan gì đến cơ duyên. Thời điểm Tôn Ngộ Không đang nghi ngờ, đột nhiên hắn phát hiện, khung cảnh xung quanh chính mình đột ngột thay đổi.
Ngay sau đó hắn phát hiện ra mình không ở trong thư phòng nữa, mà đang đứng ở một nơi vô cùng xa lạ.
Đây là một ngọn núi cao, dưới chân núi không biết sâu bao nhiêu, hoàn toàn bị mây mù lượn lờ che phủ. Tôn Ngộ Không đứng trên tảng đá nhô lên trên đỉnh núi.
Mặc dù lá gan hắn không hề nhỏ, nhưng nhìn vách đã sâu không thấy đáy bên dưới cũng không khỏi cảm thấy run sợ trong lòng, tay chân như nhũn ra.
“A!”
Đột nhiên, Tôn Ngộ Không như chú ý tới cái gì đó, hắn phát hiện, cảnh sắc xung quanh giống y như trong bức họa sơn thủy kia.
“Chẳng lẽ ta chạy vào trong bức họa rồi?”
Tôn Ngộ Không kinh ngạc kêu lên.
Hắn đập vào mặt đất, cứng rắn vô cùng, cũng giống y như thật vậy.
“Chẳng lẽ bức họa sư phụ vẽ là một không gian chân thật?”
Tôn Ngộ Không thật sự kinh ngạc.
Hắn không biết đây rốt cuộc là cần thực lực cỡ nào mới có thể dùng vẽ nhập đạo, còn hơn cảnh giới tự thành một giới. Hơn nữa, Tôn Ngộ Không hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, khắp người thông thái, giống như ăn được linh đan dược liệu vậy.
Đây là Tiên Thiên linh khí! Hiện nay Hồng Hoang là Hậu Thiên linh khí. Ngoại trừ một số tiên động thì không tìm được Tiên Thiên linh khí chứ đừng nói đến Tiên Thiên linh khí dồi dào như mưa thế này.
Dù ở thời điểm lúc Hoa Quả sơn còn chưa sinh ra, Tiên Thiên linh khí cũng không dồi dào như thế.
Tôn Ngộ Không hoàn toàn không hiểu chuyện gì, núi non nước chảy thì có thể vẽ, nhưng sư phụ làm sao mà vẽ ra được Tiên Thiên linh khí chứ? Hắn phát hiện, hắn hoàn toàn không biết gì về năng lực của sư phụ.
Tôn Ngộ Không đánh giá xung quanh, vừa ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, đột nhiên hắn phát hiện trên bầu trời xuất hiện ba nghìn tinh vân.
Những tinh vân này không ngừng xoay tròn, tản ra đạo vận khó nói rõ.
Tôn Ngộ Không cảm thấy bên trong những tinh vân này ẩn chứa diệu pháp vô thượng, chí lý thiên địa.
Trong chốc lát, hắn như nhìn thấy có vô số pháp tắc bay múa quanh tinh vân, tạo thành đạo văn dài hẹp khó tả. Thấy vậy, hắn như si như say, như điên như cuồng, không nhịn được mà khua tay múa chân, quên hẳn thời gian.
Sau khi Lý Nguyên thấy Tôn Ngộ Không bị hút vào Ngộ Đạo đồ, hắn lại cầm lên cuốn tiểu thuyết lúc nãy còn chưa xem xong, tiếp tục đọc.
Tôn Ngộ Không ở bên trong Ngộ Đạo đồ ngẩn ngơ đã được bảy năm.
Trong bảy năm này, hắn dùng linh khí làm thức ăn, không ngủ không nghỉ, như si như say cảm ngộ đạo văn ba nghìn tinh vân trên bầu trời.
Những đạo văn kia ẩn chưa công pháp vô tận, thần thông mênh mông như khói.
Tựa như tất cả Đại Đạo cũng nằm gọn trong ba nghìn tinh vân này.
Tiên Thiên linh khí xung quanh theo sự lĩnh ngộ không ngừng của Tôn Ngộ Không mà gột rửa máu tươi, xương cốt của hắn, đả thông kinh mạch.
Vừa mới bắt đầu, Tôn Ngộ Không nhìn thấy nhiều công pháp như vậy, chỉ cảm thấy từng cái đều thần bí huyền ảo như vậy, vì vậy muốn lĩnh ngộ từng cái một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận