Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2245 - Tên hèn cường đạo! Luân ngữ!

Nhưng khi lưu hành công pháp của Nho giáo, dần dần, Nho học cũng bắt đầu lưu hành, đó chính là nghiên cứu tư tưởng và học vấn trong kiệt tác ‘Luận ngữ’ do Thánh Nhân Huyền Đô đích thân biên soạn.
Mới đầu, mọi người chỉ muốn lĩnh ngộ ra đạo pháp Nho học từ trong đó, nên mới nghiên cứu và thảo luận từng câu từng chữ của ‘Luận ngữ’.
Nhưng khi nghiên cứu, có người cảm thấy rất nhiều nội dung trong ‘Luận ngữ’ rất có lý.
Có thể dùng làm chuẩn tắc để đối nhân xử thế, trị quốc trị dân, tu thân dưỡng tính.
Dần dần, có người dùng quan điểm trong ‘Luận ngữ’ để yêu cầu mình, yêu cầu người nhà, yêu cầu bạn bè bên cạnh.
Cuối cùng, còn lan truyền quan điểm của ‘Luận ngữ’ tới người xung quanh.
Càng về sau, khi số người nghiên cứu ‘Luận ngữ’ dần tăng lên, thậm chí đến cả triều đình Tiên Đường, cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng của Nho học.
Và để khiến Nho học được quảng bá tốt hơn, một số người có ý đồ riêng, còn đặc biệt kèm theo vài món đồ riêng, liên kết Nho học và hoàng quyền, gia đình lại với nhau...
Đã đề ra tam cương ngũ thường là quân thân sư, nhân lễ nghĩa trí tín, ôn lương cung kiệm nhượng, trung hiếu dũng cung liêm.
Đặt quân vương ở vị trí đầu tiên.
Cho rằng trên trời dưới đất, vạn vật trong vũ trụ đều phải kính trọng quân vương.
Cho dù là người thân và thầy giáo, cũng phải xếp dưới quân vương.
Tất cả mọi lợi ích trên thế gian đều phải trao cho quân quyền.
Học thuyết này vừa đưa ra, đã nhận được lời khen ngợi của Lý Nhị.
Cảm thấy Nho học quả thực đã nói đúng ý trong lòng hắn.
Vì vậy, cũng cảm thấy vui mừng về sự phát triển của Nho học ở Tiên Đường, không can thiệp quá nhiều.
Đồng thời, Nho học của chỉ ra đạo cha con, đạo phu thê.
Cứ như vậy, Nho học cũng nhận được sự coi trọng trong các gia tộc lớn.
Dù sao thì cũng không có phụ huynh nào hi vọng con cái của mình chống đối lại uy quyền của mình cả.
Cũng không có người chồng nào, không hi vọng vợ mình tuân theo tam tòng tứ đức.
Cứ như vậy, Nho học nhanh chóng phát triển lớn mạnh ở Tiên Đường, thậm chí còn lấn át sức ảnh hưởng của đạo giáo, phật giáo, thiên đình và địa phủ ở Tiên Đường.
Nhưng, khi Nho học đang không ngừng phát triển, mẫu thuẫn cũng khó tránh khỏi.
Trong phủ đệ của Trác Văn Quân.
Lúc này Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ đều ở đây.
Chỉ là, vẻ mặt của ba người, đều có vẻ khó chịu.
“Rầm!”
Thái Văn Cơ uống một ngụm trà, sau đó ly trà bị nàng đặt mạnh lên bàn như thể sắp đập vỡ cả ly trà.
Chỉ thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ tức giận nói: “Đúng là quá đáng, sao Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi lại có thể đưa ra đề nghị ngu xuẩn như việc đưa Nho học vào khoa cử với bệ hạ ở trong triều đình chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết, nếu đưa Nho học vào khoa cử, điều này ắt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị phái nữ bọn họ sao?”
Thái Văn Cơ càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động.
“Hiện giờ quan viên nữ của Tiên Đường chúng ta, đã càng ngày càng ít đi rồi, Trước đó, khi nữ hoàng bệ hạ còn tại vị, quan viên nữ chúng ta, đã chiếm được gần bốn mươi phần trăm số quan viên trong triều, thậm chí đã gần tới một nửa. Nhưng từ sau khi Nho học xuất hiện, bây giờ, quan viên nữ chúng ta, chỉ còn lại không tới ba mươi phần trăm. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, e rằng không bao lâu nữa, trong triều đình, ngoại trừ cung nữ, thì không còn nhìn thấy quan viên nữ nào nữa.”
Trác Văn Quân thở dài một hơi, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Haizz, đều tại đám người Đổng Trọng Thư, Chu Hi, truyền đạt tư tưởng tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức, nữ tử vô tài lợi cho đức gì đó, cho nên khiến quan viên nữ chúng ta, dần dần không nhận được sự trọng dụng của bệ hạ nữa, từ đó trở thành người ngoài rìa.”
Lý Thanh Chiếu căm giận nói: “Chu Hi, Đổng Trọng Thư đúng là đáng ghét. Tu vi của bọn họ tăng vọt nhờ Nho giáo, nên sùng bái Nho giáo ta có thể hiểu. Nhưng bọn họ sùng bái thì sùng bái, tại sao lại phải bôi nhọ nữ tử chúng ta? Còn nói gì mà ‘Duy chỉ có người tí hon và nữ tử là khó dạy nhất’, đây, đây đúng là tâm địa hiểm ác mà. Ta thật muốn bắt bọn chúng lại đánh cho một trận tơi bời, xem bọn chúng còn dám mở miệng nói bậy nữa không.”
Trác Văn Quân nói: “Trước kia tu vi của bọn họ thấp, linh căn kém, thông qua khoa cử mới bước vào chốn quan trường, chỉ đáng tiếc chức vụ không cao. Bọn họ đổ thừa nguyên nhân lên người nữ tử chúng ta, cảm thấy những nữ tử như chúng ta, đã chiếm đoạt tài nguyên quan trường của bọn họ, cho nên mới bôi nhọ chúng ta như vậy.”
Thái Văn Cơ nói: “Tuy Chu Hi và Đổng Trọng Thư rất đáng hận, nhưng kẻ phản bội Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi càng đáng hận hơn. Bọn họ thân là nữ, không lên tiếng cho nữ tử chúng ta không nói, vì để chèn ép phe đối lập, lại không ngại liên hợp với đám người Chu Hi và Đổng Trọng Thư, cùng bọn chúng chèn ép chúng ta, đúng là ngu xuẩn.”
Lý Thanh Chiếu khinh thường nói: “Tính tình của Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi, chúng ta cũng không phải không biết, bọn họ nuôi dưỡng phe cánh để lôi kéo thế lực, căn bản chẳng có nguyên tắc nào cả. Chỉ cần không ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ, bọn họ chẳng thèm quan tâm tới địa vị phái nữ đâu.”
Trác Văn Quân cảm khái nói: “Haizz, nếu nữ hoàng bệ hạ còn tại vị thì tốt rồi, nữ hoàng bệ hạ chắc chắn sẽ không u mê bất ngộ chỉ vì mấu câu tiên quyền thần quyền quân thụ của Nho giáo đâu. Nếu nữ hoàng bệ hạ còn ở đây, thì Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi cũng không dám nuôi dưỡng phe cánh một cách trắng trợn như hiện giờ.”
Thái Văn Cơ ỉu xìu nói: “Đề nghị đưa Nho học vào khoa cử, có sự ủng hộ của Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi, cộng thêm việc bệ hạ cũng khá hài lòng, tuy mấy người chúng ta phản đối, nhưng căn bản cũng không ngăn cản được. Tương lai, hoàn cảnh của phái nữ chúng ta ở trên triều đình, chỉ sỡ sẽ càng ngày càng khó khăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận