Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1218 - Lý công tử này làm việc, cũng quá khác biệt rồi!!! (2)

Hắn vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi thôi, không nghỉ là Lý Nguyên thật sự có thể nhìn thấy dạ dày của hắn.
Nhưng không ngờ tới, Lý Nguyên vậy mà thật sự có thể nói chuẩn xác trong dạ dày của hắn có những gì.
Thật không tưởng tượng nổi!
Tu vi hiện tại của Yến Xích Hà, sớm đã có thể nhịn ăn, luyện dạ dày thành một cái lò luyện, có thể nuốt linh khí.
Do đó những gì Lý Nguyên nói là hoàn toàn chính xác.
Có lẽ nào, hắn thật sự có thể nhìn thấy dạ dày của ta sao?
Là do nhãn thần của hắn quá tốt, hay là do miệng của ta đã mở ra to quá rồi?
Tên tiểu tử này có chút không bình thường!
“Đạo trưởng, thì ra ngươi đang nghe lén bọn ta nói chuyện.”
Ninh Thái Thần nhìn Yến Xích Hà vừa mới xuất hiện, có chút chột dạ.
Suy cho cùng, vừa rồi hắn đã nói đạo nhân này không phải là người lương thiện.
Cũng không biết Râu rậm có nghe thấy hay không?
Yến Xích Hà hoàn hồn trở lại, lập tức phủ nhận nói: “Ta không có nghe lén, là các ngươi nói chuyện quá to, ta không muốn nghe cũng không được.”
Hắn nhìn Lý Nguyên: “Ngươi nói Hạ Hầu có tai ương huyết quang, có phải là tùy tiện nói bừa không?”
Lý Nguyên lúc này đã đi vào bên trong một ngôi miếu đổ nát của chùa Lan Nhược.
Chỉ nhìn thấy bên trong ngôi miếu phủ đầy bụi bặm, mạng nhện giăng đầy, còn có vài tượng phật bị đổ, cùng với một số vật dụng gia đình bị hư hỏng.
Nhìn cực kỳ tan hoang.
Lý Nguyên không hề trả lời câu hỏi của Yến Xích Hà, hắn tìm một chiếc ghế vẫn còn tốt, nói với Yến Xích Hà: “Ngồi.”
Yến Xích Hà ngạc nhiên nhìn Lý Nguyên: “Thật không ngờ, ngươi vẫn còn hiểu thế nào là kính già yêu trẻ.”
Hắn dùng y phục quét bụi bặm ở trên ghế, sau đó đặt mông ngồi lên ghế, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ngươi hãy nói việc của Hạ Hầu trước đi đã….”
“Ngươi có thể đứng lên rồi.”
Yến Xích Hà lời vẫn chưa nói xong, lại nghe thấy Lý Nguyên kêu hắn đứng lên.
Hắn đứng lên, nhìn vào chính mình: “Làm sao thế? Có gì không đúng sao?”
Lý Nguyên di chuyển chiếc ghế, sau đó chính mình ngồi lên.
“Không có gì không đúng cả, vừa rồi trên ghế nhiều bụi quá, vì vậy kêu ngươi ngồi lên trước, cho bớt bụi bặm.”
Yến Xích Hà: “…”
Nhìn thấy hắn đỏ mặt tía tai, bộ râu run rẩy không ngừng, nhìn vào ánh mắt của Lý Nguyên, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Nguyên, một bộ mặt đầy sự oán hận…
Ninh Thái Thần đứng ở phía sau cũng có chút ngây ngốc, Lý công tử làm như vậy, cũng quá cợt nhả rồi!
Không sợ chọc giận Râu rậm sao?
“Ta còn cho rằng ngươi biết kính già yêu trẻ, thật không ngờ, vậy mà lại đem ta ra làm cái chổi thịt! Tiểu tử nhà ngươi thật sự quá ngứa đòn rồi!”
Yến Xích Hà thở hổn hển hét vào mặt Lý Nguyên.
Lý Nguyên đối với sự tức giận của Yến Xích Hà thấy như không thấy.
Nếu như nói kính già yêu trẻ, Yến Xích Hà ở trước mặt hắn đây, chỉ có thể coi là chắc mấy đời của hắn.
Lau ghế để hắn ngồi, không phải cũng là điều nên làm hay sao?
Yến Xích Hà nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lý Nguyên, càng khiến hắn bất lực.
Tên tiểu tử này cũng quá trấn tĩnh rồi?
Lẽ nào hắn không sợ ta nổi giận, rồi đánh hắn hay sao?
Có điều, Yến Xích Hà mặc dù tức giận, nhưng tuyệt nhiên không trở mặt với Lý Nguyên, hắn vô cùng nhẫn nại, tiếp tục nói với Lý Nguyên: “Ngươi vẫn chưa nói, vì sao Hạ Hầu lại có tai ương huyết quang?”
Lý Nguyên ngồi trên ghế, thản nhiên nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, cảm giác, đây là một loại cảm giác.”
“Cảm giác của ngươi, căn bản không chính xác.”
Yến Xích Hà lắc đầu nói.
Lý Nguyên không hề quan tâm nói: “Chính xác hay không, ngày mai là biết được thôi.”
Yến Xích Hà đảo mắt, hắn lập tức nghĩ ra một ý hay là dạy cho Lý Nguyên một bài học.
Hắn nói với Lý Nguyên: “Như thế này đi, chúng ta cá cược đi, nếu như Hạ Hầu không có tai ương huyết quang, hắn có thể sống tới ngày mai, vậy thì ngươi thua, phải bái ta làm sư phụ, nghe ta sai bảo. Nếu như Hạ Hầu có tai ương huyết quang, không thể sống qua ngày mai, vậy thì coi như ta thua, ta có thể đồng ý làm một việc bất kỳ cho ngươi. Thấy thế nào, ngươi có dám đánh cược với ta không?”
Hắn sử dụng biện pháp kích tướng với Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Này có gì mà không dám chứ?”
Yến Xích Hà vui mừng khôn xiết, hắn vội vàng nói: “Được, một lời đã định, ai cũng không được hối hận.”
Khà khà, đợi tiểu tử nhà ngươi bái ta làm sư phụ, xem ta dày vò ngươi như thế nào.
Mỗi ngày chép kinh thư một ngàn lần, đứng tấn hai mươi giờ, giặt tất bẩn cho ta, đấm lưng bóp vai cho ta để xem ngươi còn dám lấy ta ra làm chổi thịt nữa hay không khà khà!
Nghĩ đến cảnh Lý Nguyên giặt tất bốc mùi cho hắn, Yến Xích Hà không thể không cảm thấy vui vẻ.
Chỉ có điều, tiếng cười có chút dọa người.
Ninh Thái Thần nghe thấy sởn cả gai óc.
Âm thầm lo lắng cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên đối với tâm tư của Yến Xích Hà, vô cùng hiểu rõ.
Chỉ đáng tiếc, hắn không thể nào thua được.
Yến Xích Hà sau khi đánh cược với Lý Nguyên, càng vui vẻ không thôi đi về phía gian phòng của mình.
Ninh Thái Thần nhìn Yến Xích Hà rời đi, hắn có chút lo lắng nói với Lý Nguyên: “Lý huynh, ngươi vì sao lại cùng với Râu rậm thực hiện một vụ đánh cược không đáng tin như vậy? Nếu như thua cuộc, ngươi sau này không phải chỉ có thể nghe theo lời Râu rậm sai khiến hay sao?”
Lý Nguyên trấn an hắn nói: “Yên tâm, không thể thua được.”
Ninh Thái Thần không hiểu, Lý Nguyên dựa vào đâu lại tự tin như vậy?
Suy cho cùng, hắn nói Hạ Hầu có huyết quan chi tai, còn nói không qua nổi đêm nay, này cũng quá khó tin rồi.
Xác suất có thể nói là gần bằng không.
Có điều, nghĩ đến việc bản thân có thể quen biết với Lý Nguyên, Ninh Thái Thần cũng không giỏi nói chuyện với người lạ, do đó hắn tuy rằng cảm thấy Lý Nguyên và Yến Xích Hà đánh cược với nhau, không sáng suốt, nhưng cũng không biết phải nói với Lý Nguyên như thế nào.
Đành phải thu dọn đồ đạc trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận