Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1947 - Mở mắt nói mò!

Mà lúc này, xung quanh Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa, đã có không dưới 26 người vây lại xem náo nhiệt.
Ba người Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ cũng trà trộn vào trong đám người đó, không có gì bất thường đi về phía Lý Nguyên, giả vờ là đang xem náo nhiệt.
Thậm chí Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ còn tiến lại rất gần Lý Nguyên.
Nếu bị những người xung quanh xô đẩy, thỉnh thoảng sẽ đụng phải Lý Nguyên, Tống Điềm Nhi tức giận tới muốn rơi nước mắt khi Hồ Thiết Hoa giở trò lưu manh.
Những người xung quanh càng nhìn càng thấy nàng đáng thương.
Vậy mà Lý Nguyên?
Lúc này hắn chỉ lo cắn hạt dưa, nhìn Tống Điềm Nhi cùng Hồ Thiết Hoa diễn tuồng, còn ăn rất ngon lành.
Giống như đang xem kịch.
Cái này so với nghe kể chuyện có vẻ thú vị hơn!
Giống như đám diễn viên chuyên nghiệp!
Mà Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Sở Lưu Hương, thấy Lý Nguyên lo chăm chú xem náo nhiệt, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Đây chính là cơ hội tốt để họ động thủ!
Tống Điềm Nhi lúc này vẫn ngồi dưới đất, úp mặt vào ghế, bộ dạng oan ức, còn có một dấu đỏ rất lớn trên trán, như muốn chứng minh cho mọi người thấy vừa rồi nàng đập đầu không hề nhẹ.
Đột nhiên Tống Điềm Nhi mặt đầy nước mắt nhìn Lý Nguyên hỏi: “Vị công tử này, tình huống vừa rồi, ngươi cũng có nhìn thấy, ngươi mau nói cho mọi người phân xử đi, vừa nãy là ta tự té ngã, hay là hắn va vào ta?”
Âm thanh nhẹ nhàng, êm ái, còn mang vẻ bất lực cùng đầy sự mong chờ, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Lý Nguyên thấy Tống Điềm Nhi hỏi hắn, liền chớp mắt một cái, mở miệng nói: “Là ngươi tự mình té ngã.”
Tống Điềm Nhi: “......”
Nàng ngẩn người.
Giờ phút này, trong đầu nàng như có hàng vạn con tuấn mã chạy qua.
Nàng chưa từng nghĩ tới, Lý Nguyên sẽ nhắm mắt nói đại!
Nàng chắc chắn trăm phần trăm là vừa nãy Lý Nguyên có nhìn thấy Hồ Thiết Hoa va vào nàng.
Nhưng tại sao hắn lại nói dối?
Dựa theo tình huống bình thường, lúc này, hắn không phải nên làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chưa kể hành động đứng dậy né tránh lúc nãy cũng vậy.
Tại sao?
Tại sao hắn làm mọi việc đều không theo tính toán?
Bên phía Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung, Hồ Thiết Hoa cũng vô cùng bất ngờ.
Việc Lý Nguyên làm, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Cơ hội để anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy, tại sao hắn lại không nắm bắt!
Tống Điềm Nhi hận Lý Nguyên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt nàng không để lộ cảm xúc nào.
Nàng chỉ có thể oan ức khóc lên.
“Hức hức hức, rõ ràng chính là hắn va vào ta, tại sao không chịu thừa nhận? Hức hức, tại sao không ai chịu giúp ta?”
Hồ Thiết Hoa lại đắc ý nói: “Vị công tử này cũng đã chứng minh ta không va vào ngươi, ngươi đừng ở đây vu khống ta nữa.”
Hồ Thiết Hoa chắp tay nói với Lý Nguyên: “Đa tạ công tử đã giúp ta giải oan, không có ngươi, hôm nay ta cũng không biết phải giải thích ra sao nữa.”
Lý Nguyên chắp tay nói: “Ngươi đừng khách sáo, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
Hồ Thiết Hoa nghe thấy điều này liền tròn mắt.
Ngươi còn mặt mũi nói câu ‘ăn ngay nói thật’ à, rõ ràng là ngươi nói đại mà?
Chết tiệt!
Có điều trong tình huống hiện tại, Hồ Thiết Hoa không thể nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trái lại còn phải thuận theo Lý Nguyên mà tâng bốc: “Công tử là người chính trực, Hồ mỗ ngưỡng mộ vô cùng.”
Có một số khách hàng đứng gần đó nhìn thấy Hồ Thiết Hoa đụng vào Tống Điềm Nhi.
Bọn họ thấy Tống Điềm Nhi oan ức đến rơi lệ, nên không đành lòng.
Vì vậy đã có người đứng ra nói giúp Tống Điềm Nhi: “Vừa nãy ta cũng nhìn thấy, ta có thể chứng minh cho cô nương này, vừa rồi chính là tên to con này đụng vào nàng.”
“Ta cũng có thể chứng minh, chính tên nam nhân to lớn này va vào nàng.”
“Tiểu thư đừng khóc, ta cũng sẽ minh oan cho ngươi.”
Trong lúc đó có rất nhiều khách hàng, đều lên tiếng vì Tống Điềm Nhi.
Thậm chí còn có một số người không nhìn rõ sự việc nhưng vẫn lên tiếng vì Tống Điềm Nhi.
Tình huống tạm thời nghiêng về một phía.
Hồ Thiết Hoa thấy mọi người đều lên tiếng vì Tống Điềm Nhi, cố ý có vẻ hung tợn, thẹn quá hóa giận nói với mọi người: “Các ngươi phải suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng, đừng tự kéo thêm phiền phức cho mình!”
Nhưng mà người xem ỷ vào người đông thế mạnh, nên cũng không sợ Hồ Thiết Hoa uy hiếp.
“Chính là ngươi va vào người ta, ngươi là đàn ông, vậy mà không có một chút trách nhiệm nào cả!”
“Đụng phải tiểu cô nương, chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, nhưng ngươi lại giở trò lưu manh, đúng là không giống đàn ông một chút nào!”
“Ngươi uy hiếp bọn ta sao? Bọn ta không sợ ngươi.”
Hồ Thiết Hoa cùng mọi người tranh cãi, sau đó lại trở thành một trận cãi nhau lớn.
Và trong lúc trà lâu đang hỗn loạn, có hai bàn tay nhỏ vươn ra đưa về phía bên hông Lý Nguyên, thần không biết quỷ không hay muốn lấy đi túi thơm và ngọc bội.
Lúc đó trên mỗi bàn tay lóe lên một tia sáng, mắt thường khó có thể nhìn thấy, đó là hai lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Lưỡi dao rất nhỏ, nhỏ như cánh ve, kẹp giữa các ngón tay, cho dù có ai nhìn cũng không thể thấy rõ.
Hai lưỡi kiếm lần lượt cắt đi dải ruy băng buộc với túi thơm và dây của ngọc bội, điều này là do hai kẻ đang đứng gần Lý Nguyên là Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ âm thầm làm.
Dựa theo kế hoạch của hai nàng, sau khi dùng các ‘ngón tay khéo léo’ cắt đi sợi dây, sẽ lấy đi túi thơm và ngọc bội.
Bảo đảm thần không biết, quỷ không hay, Lý Nguyên cũng sẽ không phát hiện.
Chờ bọn họ lấy được túi thơm và ngọc bội, sau đó tìm được Cửu Diệp Linh Chi thảo, sẽ nhanh chóng đem túi thơm cùng ngọc bội lần nữa thần không biết quỷ không hay trả lại cho Lý Nguyên.
Như vậy Lý Nguyên sẽ không phát hiện ra mình bị mất đồ..
Đợi vào trong tối, Sở Lưu Hương sẽ lấy ra Cửu Diệp Linh Chi thảo trước mắt mọi người.
Sau đó sẽ để lại truyền thuyết về một vị thống lĩnh đạo tặc!
Kế hoạch này thật hoàn hảo!
Lưỡi dao cắt được dây ruy băng, Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ cũng thành công lấy được túi thơm cùng ngọc bội rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận