Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1210 - Cái hệ thống rác rưởi này!

Hình như ban nãy có người nào đó còn đang nói ta là rác rưởi!
Ngô Cực nhịn xuống kích động, thúc giục hệ thống: “Hệ thống huynh, hãy đưa Hoán Thiên Linh cho ta.”
Hệ thống: “Phần thưởng đã được bỏ vào không gian trữ vật của kí chủ.”
Ngô Cực thu lại nụ cười trong lòng: “Nhưng bây giờ ta không có pháp lực, không cảm nhận được không gian trữ vật.”
Hệ thống: “Vậy thì hết cách rồi.”
Ngô Cực: “...”
Suýt nữa thì hắn đã phun ra một ngụm máu.
Cái này, cái này không phải là đang cố ý trêu ngươi sao?
Cái gì gọi là càng vui mừng càng đau khổ, đây chính là càng vui mừng càng đau khổ.
Ngô Cực nhịn xuống xúc động muốn mắng hệ thống, hắn kìm nén tính tình, nói với hệ thống: “Ngươi lấy Hoán Thiên Linh bỏ thẳng lên tay ta được không?”
Hệ thống: “Bởi vì kiểm tra đo lường được đến bây giờ kí chủ vẫn chưa có tu vi, mà Hoán Thiên Linh lại là Hồng mông chí bảo, nặng nề không thôi, nếu như đặt thẳng Hoán Thiên Linh lên tay kí chủ, đó là đang giết chết kí chủ, điều này đã vượt qua quyền hạn của hệ thống.”
Ngô Cực: “...”
Hắn sắp khóc rồi!
Hắn quên mất, bây giờ hắn đã không có chút tu vi nào, ngay cả sức lực của cơ thể cũng đã biến mất rồi.
Cho dù hắn có được Hoán Thiên Linh cũng không có cách nào để sử dụng!
Ta muốn rút lại lời vừa nói, đây chính là một cái hệ thống rác rưởi!
Hơn nữa còn là hết sức, cực kỳ, đặc biệt rác rưởi!
Thời khắc mấu chốt, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Hệ thống: “...”
Ở trong mắt người ngoài, lúc này sắc mặt của Ngô Cực hết tái xanh rồi lại trắng bệch rồi lại đỏ bùng, lộ ra vẻ biến ảo không ngừng, hình nội tâm đang cực kì không bình tĩnh.
Chuẩn Đề đạo nhân cầm theo roi Thất Tinh đi tới trước mặt Ngô Cực, cười tươi như hoa nói: “Đạo hữu, ta sắp hành hình rồi.”
Ngô Cực nghe thấy lời nói của Chuẩn Đề, lại nhìn thấy hai mắt của Chuẩn Đề sáng lên, liền lập tức phản ứng lại từ trong cuộc nói chuyện với hệ thống, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, lạnh lẽo trong lòng.
Ánh mắt này của Chuẩn Đề, nhìn thế nào cũng thấy hơi tà ác!
Hắn nhìn Chuẩn Đề, lớn tiếng quát lên: “Ngươi dám?”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Cái này có gì mà không dám?”
Nói xong, hắn phất tay, vung lên quất một roi vào Ngô Cực.
“A!” Lúc này Ngô Cực phát ra một tiếng hét thảm thiết, chỉ cảm thấy đau đớn không ngừng, giống như linh hồn cũng bị thương vậy.
Ngô Cực thấy Chuẩn Đề vậy mà lại dám đánh hắn thật, trong lòng càng phát ra sự tức giận không thể nuốt trôi, hồn hển: “Ngươi là một Thánh Nhân nhỏ mà lại dám đánh ta.”
Chuẩn Đề đạo nhân cũng chẳng ý đến tiếng gào thét của Ngô Cực, hắn thẳng tay quất.
Có thể quất Thiên Đạo Thánh Nhân, loại cảm giác này, sung sướng quá đi!
Roi Thất Tinh quất từng nhát từng nhát lên người Ngô Cực.
Đám đệ tủ Vô Cực môn Lý Thu Nguyệt, An Tiêu Tiêu nhìn thấy sư phụ nhà mình bắt đầu bị roi quất, đau đến mức nhe răng trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, tất cả đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Trong lòng bọn họ, sư phụ vẫn luôn là sâu không lường được, bình tĩnh như nước, cho dù Hồng Hoang có sụp đổ, cũng có thể là người lỗi lạc, tuyệt thế mặt không đổi sắc.
Căn bản là không ngờ tới, sư phụ thế nhưng sẽ bị người khác quất, mà còn không có chút sức nào để trở tay, giống như một người bình thường mà hô to gọi nhỏ như thế.
Sự tương phản này quá lớn rồi!
Có loại cảm giác tan nát coi lòng khi tín ngưỡng bị sụp đổ...
Nhưng, rất nhanh những người này phản ứng lại, bọn họ lập tức xông đến, không chút do dự mà chắn ở giữa Chuẩn Đề và Ngô Cực.
“Đừng đánh sư phụ ta, muốn đánh thì đánh ta đây này, tay bằng lòng chịu phạt thay sư phụ.”
Một người đệ tử giang hai tay, lớn tiếng kêu lên với Chuẩn Đề.
“Ta cũng bằng lòng.”
Một người đệ tử khác cướp lời nói.
“Vẫn nên đánh ta đi, họa là ta xông xuống, lẽ ra nên đánh ta!”
An Tiêu Tiêu cũng nói.
“Ta là đại sư tỷ, lẽ ra nên chịu phạt thay sư phụ, vẫn nên đánh ta đi.”
Lý Thu Nguyệt nói.
Cừu Thiên Huyết nói: “Chúng ta phạm lỗi, cũng chẳng phải sư phụ phạm lỗi, dựa vào cái gì chỉ đánh sư phụ ta mà không đánh ta?”
Một người đệ tử đỏ vành mắt nói.
Thông Thiên giáo chủ thấy đệ tử Vô Cực môn vậy mà đều rối rít xin tha cho Ngô Cực.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, những người đệ tử này, tất cả đều là thật lòng muốn chịu phạt thay cho sư phụ, cũng không có làm bộ chút nào, trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Mặc kệ nhân phẩm của Ngô Cực như thế nào, người sư phụ như hắn, nhưng thật ra lại được các đệ tệ thật lòng kính yêu.
So ra thì, những đệ tử Triệt giáo của ta cũng chẳng tôn trọng sư phụ như vậy.
Không những không tôn trọng mà ngược lại còn có kẻ khi sư diệt tổ, làm ra chuyện phản bội giáo phái nữa.
Có lẽ, Nguyên Thủy nói đúng, Triệt giáo của ta ai đến cũng nhận, vậy nên bây giờ phẩm hạnh của đệ tử mới cao thấp không đều?
Aizz!
Thông Thiên âm thầm thở dài, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đang âm thầm thở dài.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là một sư phụ cực kỳ bao che khuyết điểm.
Đáng tiếc, cho dù hắn có bao che khuyết điểm đi chăng nữa, Thập Nhị Kim Tiên người được hắn coi là truyền nhân của y bát, thậm chí có mấy người cũng là phản giáo đã đến được Tây Phương.
Ban đầu, bởi vì hắn đắc tội với Đát Kỷ, cũng bị Dương Hòe cho một cái bạt tai coi như trừng phạt.
Nhưng Xiển giáo lớn như vậy, thế nhưng lại chẳng có nổi một đệ tử đứng ra nói muốn chịu phạt thay hắn.
So sánh hai bên, cao thấp đã rõ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng.
Tất cả đều là sư phụ, nhưng sao sự chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
Có lẽ, Thông Thiên nói đúng, do ta quá chú trọng đến xuất thân, quá chú trọng đến lễ nghi tôn ti rồi?
Không chỉ có Thông Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm khái, mấy người Lão Tử, Tiếp Dẫn, Nữ Oa, Hậu Thổ, Ðát Kỷ, Tiểu Tê Tử nhìn thấy một màn này trong lòng cũng âm thầm xúc động không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận