Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2171 - Bản lĩnh không lớn, khẩu khí không nhỏ!!

Lý Nguyên nghe thấy lời nói của Đại Ỷ Ti, không khỏi nở nụ cười.
Giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười.
Hắn bình tĩnh lắc đầu nói: “Trên thế giới này, còn không có người có thể làm cho ta quỳ xuống.”
Đại Ỷ Ti thấy Lý Nguyên không nắm lấy bậc thang mà nàng cho, ngược lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, không khỏi cạn lời lắc đầu.
Nàng cảm thấy, người này nhất định là não tàn xem tiểu thuyết nhiều rồi.
Lại nói ra lời nói ngây thơ như vậy.
Còn thế giới này không có người có thể khiến cho ngươi quỳ xuống.
Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thánh nhân sao?
Ai, tuy rằng soái quả thật soái, nhưng chính là quá não tàn, rất không tự mình hiểu lấy cho dù có lòng giúp ngươi, cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không nắm chắc!
“Ha ha ha.”
Lý Mậu nghe thấy câu trả lời của Lý Nguyên, không khỏi tức mà bật cười, giống như nghe thấy chuyện cười to lớn.
Vẻ mặt hắn trêu tức nói với Lý Nguyên: “Bản lĩnh không lớn, khẩu khí không nhỏ. Nếu không chủ động quỳ xuống, vậy để cho ta đánh gãy chân của ngươi, xem ngươi có thể ngạo khí được bao lâu.”
Nói xong, một tay hắn bấm pháp quyết, muốn ra tay đánh gãy chân Lý Nguyên.
Để Lý Nguyên phủ phục ở dưới chân hắn.
Mai Thiên Vũ thấy thế, trái tim nhất thời chìm vào đáy cốc.
Nàng nhìn Lý Nguyên, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Mà Lý Đại hưng phấn đến sắp bốc hơi, rốt cục có thể thu thập tiểu tử này.
Về phần hai người Đại Ỷ Ti và Phất Lệ Gia âm thầm thở dài một tiếng.
Tự làm bậy, không thể sống!
Lý Mậu một tay bấm pháp quyết, đang muốn công kích hai chân của Lý Nguyên.
Đúng lúc này, Lý Mậu đột nhiên cảm thấy hai chân của mình, bị một luồng sức mạnh thật lớn, hung hăng quét trúng.
Đồng thời, hắn còn nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’, tựa như tiếng vang của mảnh gỗ gãy từ trong hai chân truyền đến.
Ngay sau đó, một sự đau đớn kịch liệt, từ vị trí bắp chân, điên cuồng đánh úp lại thức hải của Lý Mậu.
Lý Mậu cảm thấy, linh hồn của mình sắp cũng bị đau khổ thật lớn cắn nuốt.
“A.”
Lý Mậu nhất thời không nhịn được, phát ra một trận kêu rên thê thảm.
Hơn nữa, thân thể hắn, rốt cuộc không đứng được, hai chân hắn lập tức quỳ xuống trên mặt đất, vậy mà bị đá gãy.
Người chung quanh thấy dị biến như vậy, toàn bộ đều giống như choáng váng liếc mắt một cái, mọi người há to miệng, trùng to hai mắt, ngơ ngác nhìn Lý Mậu kêu rên trên mặt đất, lại nhìn Lý Nhị, không biết làm sao.
Bởi vì, người vừa rồi bay lên một cước đá gãy hai chân Lý Mậu, chính là cha ruột của Lý Mậu, thái thượng hoàng Lý Nhị.
Mai Thiên Vũ kinh ngạc cằm sắp trật khớp.
Làm sao nàng cũng không ngờ, sự việc lại có thể phát triển giống như vậy.
Tiểu hồ tử và đám người Lý Đại không phải đi cùng nhau sao?
Vì sao hắn muốn đánh người nhà mình?
Đây chính là thân vương?
Có thể đánh sao?
Đúng rồi, có thể là tiểu hồ tử đá nhầm rồi hay không?
Vốn dĩ, hắn muốn đá Lý Nguyên, kết quả lại đá tới Lý Mậu?
Nhưng Lý Nguyên và Lý Mậu căn bản không đứng cùng một phương hướng?
Đây cũng có thể đá sai, chẳng lẽ hắn là đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc sao?
Phải nói khiếp sợ nhất, vẫn là đám người Lý Đại, Đại Ỷ Ti, Phất Lệ Gia.
Mức độ kinh hãi của bọn họ vượt xa người ngoài gấp trăm ngàn lần.
Gần như cũng không dám tin hai mắt của mình.
Cảm thấy có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không.
Bởi vì nếu không phải ảo giác, Lý Đại, Đại Ỷ Ti, Phất Lệ Gia thật sự không nghĩ ra, vì sao Lý Nhị phải đột nhiên bay lên một cước đá con trai ruột của mình?
Hơn nữa còn đá gãy hai chân của Lý Mậu?
Cái xuống chân này cũng quá hung ác đi?
Rốt cuộc là vì sao?
Lý Mậu quỳ trên mặt đất, giờ phút này cũng ngơ ngác.
Hắn ngơ ngác nhìn cha ruột của mình, nghĩ nát óc cũng không hiểu được, vì sao cha ruột của mình phải đối với hắn như vậy?
Không nên!
Ta lại không làm sai cái gì, vì sao phụ vương phải đột nhiên nổi điên, nhẫn tâm đá gãy hai chân của mình?
Rốt cuộc vì sao chứ?
Ta còn chuẩn bị đánh gãy hai chân của tiểu tử cuồng vọng kia, để cho hắn quỳ trên mặt đất, chó vẫy đuôi mừng chủ, báo thù cho Lý Đại mà!
Vì sao tiểu tử cuồng vọng không có việc gì, ngược lại hai chân của ta bị đánh gãy? Còn quỳ trên mặt đất?
Kịch bản không phải diễn như vậy!
“Bệ, bệ hạ, người, người, người đây là ý gì?”
Rất lâu sau, lúc này Đại Ỷ Ti mới từ cú ngã khôi phục lại tinh thần, sau đó nói lắp hỏi Lý Nhị.
Nàng và Lý Nhị kết hôn sinh con đã mấy ngàn năm, cho tới bây giờ vẫn không thấy hành vi của Lý Nhị dị thường như thế.
Lý Nhị bình thường cũng không phải loại người bạo ngược?
Vì sao hắn phải nhẫn tâm với con ruột của mình như vậy?
Bệ hạ?
Mai Thiên Vũ và đám người chung quanh, nghe thấy Đại Ỷ Ti xưng hô với Lý Nhị, đầu tiên là sửng sốt, có chút không phản ứng lại.
Thầm nghĩ, Đại Đường chúng ta chỉ có một vị nữ hoàng đâu ra bệ hạ nam?
Nhưng lập tức, mọi người liền phản ứng lại.
Hình như, thái thượng hoàng trong truyền thuyết, cũng có thể gọi là bệ hạ, hơn nữa, những năm gần đây, thái thượng hoàng cải trang vi hành khắp nơi, chuyện khắp nơi hát hoa ngắt cỏ, ở dân gian có thể nói lưu truyền rộng rãi.
Chẳng lẽ, râu chữ bát này, chính là thái thượng hoàng trong truyền thuyết?
Xít!
Nghĩ đến đây, người chung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Không ngờ, vậy mà ngay cả thái thượng hoàng cũng đến đây.
Đồng thời, trong lòng mọi người cũng ngày càng khó hiểu.
Nếu người này là thái thượng hoàng, mà Lý Mậu lại là thân vương, vậy Lý Mậu chính là con trai của thái thượng hoàng.
Vì sao lão tử đột nhiên muốn đá gãy chân con trai?
Cái này nói không thông nha?
Cũng không có khả năng con trai này không phải con ruột chứ?
Mọi người yên lặng nhìn chăm chú mọi chuyện trước mắt, trong mắt tràn ngập ngọn lửa bát quái.
“Hừ.”
Đối mặt với tra hỏi của Đại Ỷ Ti, Lý Nhị nhất thời hừ lạnh một tiếng, có vẻ vô cùng bất mãn.
Chỉ thấy giọng điệu của lạnh lùng giải thích: “Có ý gì? Trong mắt Lý Mậu không có tôn trưởng, trẫm dạy dỗ hắn một chút, dạy hắn làm người đàng hoàng, chính là ý này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận