Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1133 - Chí Tôn mãng hoang lại ra trận (2)

Nghe thấy điều ước thứ hai của Diệp Lăng Không, Thần Niệm không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng Diệp Lăng Không sẽ bảo hắn tăng thêm tu vi hoặc cho hắn một pháp khí Tiên thiên chí bảo vượt trội. Hắn không ngờ rằng điều ước thứ hai của Diệp Lăng Không lại chỉ hỏi cấm kỵ của Hồng Mông Hồ.
Đây là lần đầu tiên có người ước điều ước này sau khi có được Hồng Mông Hồ.
Tâm trí của người này thật hiếm thấy.
Mà Diệp Lăng Không sở dĩ ước điều ước này bởi vì hắn từng nghe Thần Niệm nói một câu, trước hắn có rất nhiều người đã lấy được Hồng Mông Hồ.
Đáng tiếc những người này đều chết rồi.
Điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, rõ ràng Hồng Mông Hồ không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nó.
Cho nên điều ước thứ hai của hắn mới hỏi cấm kỵ của Hồng Mông Hồ, chỉ cần biết được cấm kỵ của Hồng Mông Hồ thì khi sử dụng Hồng Mông Hồ sẽ chẳng còn lo lắng điều gì nữa.
Dù sao thật ra chỉ cần một điều ước là đủ rồi.
Đó chính là để Hồng Mông Hồ tăng tu vi của hắn đến cảnh giới mạnh nhất mà Hồng Mông Hồ có thể tăng lên.
Nếu Diệp Lăng Không đã đổi lấy điều ước thứ hai, Thần Niệm cũng sẽ thoải mái nói cho Diệp Lăng Không biết tất cả cấm kỵ sử dụng Hồng Mông Hồ.
Sau khi Diệp Lăng Không nghe xong cấm kỵ của Hồng Mông Hồ không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì sự thận trọng của mình.
Thì ra, nguyện vọng được chấp nhận vượt quá năng lực của thần niệm, hoặc là lòng tham không đáy, ý đồ lợi dụng lỗ hổng quy định của Hồng Mông Hồ, nhận được càng nhiều nguyện vọng, tất cả những thứ này đều sẽ bị Hồng Môn Hồ phản phệ.
Trách không được tất cả mọi người nhận được Hồng Môn Hồ trước đó đều chết hết, dưới tình huống không biết cấm kỵ của Hồng Môn Hồ, thử hỏi ai có thể chịu được cám dỗ?
Diệp Lăng Không vui mừng hơn, lại hỏi thần niệm: “Hiện tại, ta muốn trao đổi nguyện vọng thứ ba, cần dùng cái gì để trao đổi?”
Thần niệm nói: “Hiện tại, thứ ngươi trân quý nhất chính là sinh mệnh của ngươi, ngươi nguyện ý dùng sinh mệnh để trao đổi, nguyện vọng thứ ba liền có thể được chấp nhận.”
Diệp Lăng Không nghe vậy, không khỏi cau mày nói: “Ta bây giờ là Chí Tôn, có thể bất tử bất diệt, sinh mệnh vô hạn, làm sao có thể trao đổi sinh mệnh với ngươi?”
Thần niệm: “Nếu như ngươi lựa chọn dùng sinh mệnh trao đổi, thực lực của ngươi vẫn còn, chỉ là, một khi chết đi liền không có cách nào sống lại, sẽ hoàn toàn hôi hôi yên diệt.”
Thì ra là thế.
Nhưng, chỉ cần ta ưng thuận nguyện vọng thứ ba, sẽ không có người nào có thể giết chết ta, cho dù mấy vị Chí Tôn liên thủ cũng không được.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Không lập tức nói với thần niệm: “Ta dùng sinh mệnh của ta trao đổi với ngươi nguyện vọng thứ ba.”
Thần niệm nhếch miệng: “Nguyện vọng thứ ba của ngươi là cái gì?”
Diệp Lăng Không: “Tăng tu vi của ta tới cảnh giới Thiên Đạo.”
Thông qua việc hỏi thần niệm về cấm kỵ của Hồng Môn Hồ vừa rồi, Diệp Lăng Không đã biết, thần niệm mạnh nhất có thể tăng tu vi người khác lên tới Thiên Đạo sơ kỳ.
Chỉ cần thực lực của hắn đạt được Thiên Đạo, sinh mệnh chỉ có một thì liên quan gì?
Dù sao sẽ không có ai có thể đánh bại hắn.
Trở thành Chí Tôn nhiều năm như vậy, Diệp Lăng Không đương nhiên biết Thiên Đạo mạnh thế nào.
Tục truyền, toàn bộ mãng hoang, cũng chỉ có một người từng đạt được tới cảnh giới Thiên Đạo.
Chỉ là, vị cộng chủ mãng hoang này và tổ tiên hoàng triều của hắn đột nhiên thần bí biến mất mấy chục vạn năm trước.
Thế cho nên, bây giờ mãng hoang chỉ có Chí Tôn, không có Thiên Đạo.
Không biết, mãng hoang cộng chủ và tổ tiên hoàng triều, tại sao phải đột nhiên biến mất? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đằng sau?
Ta nhất định phải tìm ra bí mật đằng sau nó.
Sau đó tìm biện pháp kéo dài sinh mệnh!
Diệp Lăng Không âm thầm quyết tâm.
Sau khi thần niệm nhận lấy dòng sông sinh mệnh của Diệp Lăng Không, liền tăng tu vi của Diệp Lăng Không lên tới cảnh giới Thiên Đạo.
Mà sau khi Diệp Lăng Không phát hiện tu vi của mình tăng lên tới Thiên Đạo, trên mặt do dự một chút, cuối cùng vẫn là ném Hồng Môn Hồ ra ngoài.
Không ngờ, cuối cùng vẫn không thể nào hiểu thấu bí mật của Hồng Mông Hồ.
Lại có thể trực tiếp tăng tu vi của một phàm nhân lên tới cảnh giới Thiên Đạo, Hồng Môn Hồ này rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Hắn rốt cuộc là chí bảo sinh ra từ Hồng Mông, hay là chí bảo do người khác chế tạo?
Nhưng, Diệp Lăng Không rất nhanh liền tự hủy bỏ suy đoán thứ hai.
Hồng Môn Hồ chắc chắn không phải là người khác chế tạo ra, trên đời này, làm sao có người có thể chế tạo ra chí bảo bậc này?
Cái này cần phải có thực lực rất mạnh mới được nhỉ?
Diệp Lăng Không không tin trong Hồng Mông sẽ có người mạnh như vậy.
Sau khi tự an ủi mình, Diệp Lăng Không lại khôi phục tự tin.
Hắn cũng không vội đi tìm Vô Hủ, Tiên Nghịch cấp Chí Tôn báo thù, mà nghỉ ngơi chỉnh đốn tại cung điện của mình một chút.
Bên trong cung điện của Diệp Lăng Không, toàn bộ đều là mỹ nữ tuyệt thế của các đại lục mãng hoang.
Bất kỳ một tỳ nữ đều có thể là một thánh nữ của môn phái nào đó, công chúa của quốc gia nào đó, thiên kiêu của thế gia nào đó.
Mọi người đối đãi Diệp Lăng Không, tất cả đều vô cùng cung kính, cẩn thận chặt chẽ, không dám có chút bất kính.
Chỉ là, tuy được vô số mỹ nữ vây quanh, nhưng Diệp Lăng Không cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Ngược lại, mỹ nữ bên cạnh càng nhiều, hắn càng cảm thấy trống rỗng, tịch mịch.
Những mỹ nữ này, dù sao cũng không phải là Tiêu Vân Nhi!
Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, những mỹ nữ này cũng không thương hắn, chẳng qua là kính nể quyền thế và sức mạnh của hắn mà thôi.
Sau một khoảng thời gian ở cung điện nghỉ ngơi chỉnh đốn, Diệp Lăng Không lại tiếp tục đánh tới Tiên Nghịch Đàn Tràng.
“A.”
Đát Kỷ vốn đang bay trên không trung ở nơi nào đó bên trong tinh vực mãng hoang, đột nhiên, nàng che đầu của mình, kinh ngạc hét to một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận