Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 177 - Thân phận Thánh Nhân bị tiết lộ

Còn có, ngươi đã biết ta là Thông Thiên giáo chủ, vì sao trước đây khi ta ngăn cản ngươi, ngươi còn dám nói “Chó không không cản đường”?
Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám đánh ngươi à!
Thông Thiên giáo chủ liếc nhìn Dương Hòe bên cạnh một cái.
Bỏ đi, ta đúng là không dám đánh thật!
Tiếp Dẫn đạo nhân hỏi Lý Nguyên: “Lẽ nào, ngay từ đầu Lý đạo hữu cũng đã biết thân phận của chúng ta?”
Lý Nguyên khinh bỉ nhìn TIếp Dẫn và Chuẩn Đề: “Trên người hai người các ngươi có khí tức Phật môn, cách nhà vệ sinh còn có thể ngửi được, ngoại trừ có thể giấu diếm đứa nhóc ngốc ra thì còn có thể giấu được ai nữa?”
Nói đến đứa nhóc ngốc, hắn liếc nhìn muội muội một cái.
Khuôn mặt Đát Kỷ nhỏ nhắn, lập tức phồng thành cái bánh bao.
Ta thông minh như vậy, trí tuệ vô song, ngốc chỗ nào?
Thế mà lại so sánh Phật khí với nhà vệ sinh, trên mặt Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lập tức hiện ra ba đường màu đen.
Còn nữa, nếu ngươi biết chúng ta là Tây Phương Nhị Thánh, tại sao còn nói trước mắt chúng ta là “Tây Phương Nhị Sỉ”, lại còn chỉ vào hòa thượng mắng con lừa ngốc, coi chúng ta như một tên hề!
Sau khi phát hiện chân tướng, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều uất ức.
Ngao Châu ở bên cạnh nhìn Lý Nguyên nói chuyện với Đạo tổ cùng với chư Thánh hồng hoang, thậm chí chư Thánh còn có cảm giác phụ thuộc vào Lý Nguyên, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động.
Nếu không phải có Lý Nguyên thì mình làm gì có tư cách đứng ở đây?
Trong lòng nàng càng cảm thấy, trước đây phụ vương nhất quyết gả mình cho Lý Nguyên thật sự quá sáng suốt!
“Mọi người vào nhà đi!” Đát Kỷ đẩy cửa ra, vội vàng nói với đám người.
Ta còn định nhanh chóng chuyển xe ngựa vào phòng giấu bảo bối, các ngươi đừng có chặn cửa.
Lý Nguyên và Thược Dược đi phía trước, Hồng Quân và mấy vị Thánh Nhân theo sát phía sau, cùng đi vào sân.
Khi đi ngang qua vườn hoa, vẻ mặt Hồng Quân cảm khái nói với Lý Nguyên: “Hoa trong thế giới đều ở trước mắt, Lý đạo hữu thật có nhã hứng.”
“Tạm được thôi.” Lý Nguyên bình tĩnh nói.
Đám người này đều biết mỗi đóa hoa này đều là một thế giới Đại Thiên, vì vậy không lộ ra bất kỳ vẻ mặt ngạc nhiên nào.
Khi đi đến chỗ thạch lâm núi giả trong sân.
“Ôi, tòa núi giả Hỗn độn huyền thiết kia sao lại không còn ở đây mà biến thành một tảng đá bình thường rồi?” Nữ Oa chỉ vào tòa núi giả, có hơi kỳ lạ lẩm bẩm.
Đát Kỷ giả vờ câm điếc, im lặng không nói, ra vẻ ta không biết.
“Là ngươi cất đi sao?” Nữ Oa hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Một tảng đá, ta cất đi làm gì? Có lẽ là bị ai trộm đi rồi!”
Hắn thản nhiên nhìn muội muội thối một cái.
Đát Kỷ chột dạ quay đầu sang một bên.
Hừ, đúng là ca ca thối, ta ăn trộm lúc nào? Ta đang giúp ngươi cất giấu bảo bối đấy! Trong lòng Đát Kỷ âm thầm nhổ nước bọt không ngừng.
Đợi đã, ca ca thối phát hiện hành vi của ta rồi sao?
Nhưng hắn ngốc như vậy, làm sao phát hiện hành động của bổn tiểu thư được?
Nữ Oa im lặng nhìn Lý Nguyên, nói: “Hỗn độn huyền thiết đó là vật liệu tuyệt thế có thể luyện chế Hậu thiên linh bảo, bị trộm mà ngươi cũng không đau lòng chút nào à?”
“Không phải chỉ là một tảng đá sao, ngược lại nàng cũng chuyển một tảng đá đến chỗ này, một vật đổi một vật cũng không mất mát gì.” Lý Nguyên không để ý nói.
Nữ Oa thấy vẻ mặt Lý Nguyên chẳng sao cả thì lập tức muốn chết.
Nàng cảm thấy mình và Lý Nguyên không phải người cùng một thế giới.
Hỗn độn huyền thiết này có thể giống với tảng đá bình thường được sao?
“Sớm biết như vậy ta đã mang một tảng đá trên núi đi đổi rồi.”
Chẳng những Nữ Oa có suy nghĩ này mà Lão Tử, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Thông Thiên đều có ý nghĩ này.
Một khối đá bình thường lại có thể đổi được Hỗn độn huyền thiết, buôn bán gì cũng không lời bằng chuyện này.
Hồng Quân nhìn thạch lâm thì thích thú, cảm khái nói: “Hỗn Độn linh ngọc điêu khắc kỳ thạch, Nhất Nguyên Trọng Thủy vờn quanh sân, một tòa núi giả chính là một thế giới Hồng Mông, thủ đoạn này, thật sự khiến người ta nhìn thôi cũng đủ rồi.”
Trời ạ!
Ngoại trừ Thông Thiên giáo chủ ra, Nữ Oa, Hậu Thổ, Lão Tử, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Đát Kỷ, Ngao Châu cũng đều ngây người như phỗng, trợn tròn mắt.
“Cái gì Hỗn Độn linh ngọc, Nhất Nguyên Trọng Thủy, thế giới Hồng Mông?” Vẻ mặt Lão Tử vô cùng nghi ngờ hỏi Hồng Quân.
Hồng Quân nhìn đám người trợn mắt há hốc mồm, chợt nói: “Lẽ nào Thông Thiên không nói với các ngươi sao? Sân kỳ thạch này của Lý đạo hữu thật ra đều là các loại hỗn độn dị bảo Hỗn Độn linh ngọc, Hỗn Độn xích đồng, Hỗn Độn huyền kim. Mấy tòa núi giả cao lớn kia còn là từng mảnh thế giới Hồng Mông, dòng suối nhỏ trong sân là Nhất Nguyên Trọng Thủy.”
Bùm!
Đám người Nữ Oa, Lão Tử chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, lập tức lảo đảo ngã xuống đất, ngã phục sát đất.
Hỗn Độn dị bảo, thế giới Hồng Mông, Nhất Nguyên Trọng Thủy…
Đây còn là sân sao?
Trên mặt mọi người đều là vẻ nghẹn họng nhìn trân trối.
Đã không còn dám tin vào hai mắt của mình nữa, lại không thể tin vào tai mình, ngẩn người giống như thế giới quan bị sụp đổ vậy, không thể nào tiếp thu được sự thật chấn động này.
Thảo nào ngươi lại không quan tâm đến Hỗn độn huyền thiết, thì ra những tòa núi giả trong sân này, mỗi một ngọn đều trân quý hơn Hỗn độn huyền thiết!
Bây giờ Đát Kỷ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nàng nhìn kỳ thạch núi giả đầy trong sân, vô cùng đau đầu nghĩ: “Mẹ nó, nhiều bảo bối như vậy, mật thất bảo bối của ta làm sao chứa được?”
Thông Thiên giáo chủ thấy biểu cảm mọi người ngơ ngẩn thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Ôi, bộ dạng chưa từng lăn lộn ngoài xã hội, đúng là mất mặt Thánh Nhân chúng ta!
Xem ta trấn định biết bao!
Đúng rồi, lão sư chắc là sẽ không nói ra tình huống lúc trước ta sặc phun cả cơm ra chứ?
Sau khi mấy vị Thánh Nhân phản ứng sao thì vẻ mặt Lão Tử bất mãn nói với Thông Thiên: “Thông Thiên sư đệ, làm sao ngươi đến bây giờ cũng không nói cho chúng ta biết về tình hình của cái sân này?”
Chuẩn Đề đạo nhân nói tiếp: “Ngươi chả biết suy nghĩ gì cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận