Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2088 - Ngươi như vậy lễ phép sao?!

Năng lực của vật phẩm này, hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của Dịch Chí Bình.
Thậm chí, Dịch Chí Bình có thể không hề khoa trương mà nói, vật phẩm này, hoàn toàn vượt qua Tiên thiên chí bảo trong truyền thuyết.
Cũng là thông qua vật phẩm này, Dịch Chí Bình mới hiểu được, chủ nhân của hắn, rốt cuộc vĩ đại cỡ nào.
Cho dù là Thánh Nhân, chỉ sợ cũng không bất phàm bằng chủ nhân của hắn!
Sau khi Dịch Chí Bình hoàn thành mỗi cuộc làm ăn của tiệm cầm đồ, có thể nhận được điểm khen thưởng nhất định, thông qua những điểm khen thưởng này, hắn lại có thể đổi mọi loại vật phẩm trong ‘Thái Tể’, thậm chí còn có thể đổi tất cả mọi thứ như tu vi, căn cốt, ngộ tính, vân vân.
Nói chung, Thái Tể giống như một thương thành cái gì cần có đều có.
Chỉ cần có đủ điểm khen thưởng, cho dù là Tiên thiên chí bảo, cho dù là tu vi Thánh Nhân cũng có thể từ đó đổi được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dịch Chí Bình cảm thấy, Thái Tể còn cao cấp hơn Tiên thiên chí bảo, chủ nhân của hắn sâu không lường được.
Dù sao, chủ nhân có thể tùy tiện lấy ra Tiên thiên chí bảo, tu vi Thánh Nhân để khen thưởng, Tiên thiên chí bảo sẽ ít sao? Thực lực của chủ nhân, sẽ yếu hơn Thánh Nhân sao?
Mà Thái Tể, cũng có thể tra xét tin tức.
Lúc này, Dịch Chí Bình chuẩn bị thông qua Thái Tể, để thu thập tin tức của Lý Nguyên kia.
Không thể để Tiết Bảo Thoa coi thường tiệm cầm đồ được.
Dịch Chí Bình đặt bàn tay mình lên bảng thủy tinh, thần thức của hắn, lập tức kết nối tới một màn hình giả tưởng.
Trên màn hình này, ngoài ký hiệu một bộ xương khô ra, thì không có thứ khác.
Dịch Chí Bình chỉ cần thông qua thần thức, là có thể trực tiếp giao lưu với màn hình giả tưởng, từ đó mở ra thương thành của Thái Tể, cũng ở trong thương thành đổi các loại vật phẩm chẳng hạn.
Dịch Chí Bình dùng thần thức hỏi Thái Tể: “Ta chuẩn bị thăm dò tin tức của một người, cần bao nhiêu điểm khen thưởng?”
Một giọng nói máy móc, trực tiếp vang lên trong đầu Dịch Chí Bình: “Một ngàn điểm khen thưởng.”
Dịch Chí Bình: “Thái Tể, suy tính cho ta tin tức của Lý Nguyên trong miệng Tiết Bảo Thoa nói ra.”
Chỉ thấy bộ xương khô màu đen trên màn hình, chợt sáng lên một luồng u quang.
Đại khái qua mấy hơi thở, giọng nói máy móc của Thái Tể lần nữa vang lên trong đầu Dịch Chí Bình: “Người này có thể không tồn tại, có thể sinh mệnh không ở Hồng Hoang, trong dòng sông luân hồi nữa, có thể đối phương có pháp bảo phòng ngự đặc thù quanh người, vì vậy không cách nào suy tính ra tin tức của người này.”
Dịch Chí Bình thấy Thái Tể cũng không cách nào tìm hiểu được tin tức của ‘Lý Nguyên’, trong lòng hoàn toàn bị khiếp sợ.
Hắn không nghĩ tới, trong Hồng Hoang này, lại còn có chuyện Thái Tể cũng không cách nào suy tính.
Đây là lần đầu tiên.
Rốt cuộc người này có tồn tại không đây? Hay là đối phương có pháp bảo phòng ngự đặc thù quanh người? Hoặc là đối phương đã vượt khỏi sinh mệnh của Hồng Hoang và dòng sông luân hồi?
Trên mặt Dịch Chí Bình tràn đầy suy tư.
Hắn cảm thấy, trước hết có thể loại trừ khả năng thứ ba Thái Tể nói.
Dù sao, muốn hoàn toàn vượt khỏi sinh mệnh luân hồi của Hồng Hoang, nhất định phải là Thánh Nhân mới được.
Cho dù là Chuẩn Thánh và Đại La Kim Tiên, tuy rằng vượt khỏi sinh mệnh và dòng sông thời gian, nhưng cũng không vượt ra ngoài Hồng Hoang.
Lui một vạn bước, cho dù có loại đại năng này, cũng không phải người Tiết Bảo Thoa có thể tiếp xúc.
Mà tính khả thi của suy đoán thứ nhất cũng không lớn.
Dù sao, nhìn dáng vẻ chuyện này nghiêm túc của Tiết Bảo Thoa, không giống như là cố ý bịa đặt ra một người để thử ta.
Nói như vậy, người tên Lý Nguyên này, hơn phân nửa là có pháp bảo đặc thù gì đó, phòng ngự quanh người!
Hơn nữa, trước đó Tiết Bảo Thoa cũng nói, bên ngoài đối phương nhìn như chỉ có Địa Tiên kỳ, nhưng tu vi thật sự không phải chỉ vậy.
Điều này càng chứng minh, Lý Nguyên này, nhất định có một pháp bảo đặc thù, có thể che giấu khí tức, ngăn cản suy tính của người khác.
Dịch Chí Bình cảm thấy, bản thân đã tìm được chân tướng của sự việc.
Hắn thấy Tiết Bảo Thoa vẫn đang dùng vẻ mặt mong đợi nhìn hắn, trong lòng chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.
Nói là có thể suy tính ra tin tức của Lý Nguyên, không nghĩ tới, căn bản không suy tính ra được.
Bị vả mặt!
Haiz, ra vẻ không thành công rồi.
Tuy rằng trong lòng xấu hổ, song trên mặt Dịch Chí Bình lại không biểu hiện ra ngoài, mà là lộ ra thần sắc bí hiểm.
Hắn giả vờ điềm tĩnh nói với Tiết Bảo Thoa: “Ta suy tính ra, người này, dường như thật sự không đơn giản.”
Nói nhảm, người có pháp bảo có thể ngăn Thái Tể suy tính, đương nhiên sẽ không đơn giản.
Dịch Chí Bình đang cố ý nói lấp lửng, để gài Tiết Bảo Thoa.
Tiết Bảo Thoa quả nhiên bị Dịch Chí Bình hù dọa.
Nàng thấy Dịch Chí Bình vậy mà tính ra Lý Nguyên rất không tầm thường, không khỏi thầm bội phục năng lực của Dịch Chí Bình.
Quả nhiên là cao nhân!
Đúng là lợi hại!
Vì vậy nàng vội gật đầu nói: “Đại sư lợi hại, thân phận của Lý Nguyên quả thực không đơn giản.”
Dịch Chí Bình thấy Tiết Bảo Thoa lại bị hắn hù dọa đơn giản như vậy, trong lòng không nhịn được cười ầm lên.
Chỉ cảm thấy Tiết Bảo Thoa này cũng dễ lừa quá rồi.
Lại dễ dàng tin lời ta như vậy.
Đúng thật là tâm lớn không não.
Tuy trong lòng cười Tiết Bảo Thoa ngốc, nhưng Dịch Chí Bình lại không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ thấy hắn hơi hất cằm lên, có vẻ cái gì cũng không gạt được ta, tiếp tục ra vẻ nói: “Hắn quả thực lợi hại, chẳng qua, thực lực của hắn trong mắt ta, cũng chỉ nhiêu đó, người này chủ yếu là dựa vào một món pháp bảo phòng ngự đặc thù, mới có thể che giấu khí tức, ngăn cản dò xét của người khác, nếu luận thủ đoạn công kích, ta dùng một tay là có thể trấn áp.”
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, không kiềm được kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt nhìn Dịch Chí Bình, trở nên càng thêm bội phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận