Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 204 - Chú thỏ nhỏ báo ơn!

Cảm ơn.
Nàng kêu lên với Lý Nguyên một tiếng trước rồi vội vàng gặm lá cà rốt, biểu cảm hưởng thụ nói không nên lời.
Lý Nguyên mỉm cười, lại cầm cuốn tiểu thuyết trên bàn rồi đọc nó.
Một người một thỏ cứ như vậy yên lặng ở dưới ánh trăng, trông vô cùng hài hòa.
Sau khi chú thỏ nhỏ ăn cà rốt xong thì tắm trong ánh trăng để tu luyện, tiêu hóa linh khí của cà rốt.
Từ đó mỗi đêm.
Thỏ con sẽ đến tìm Lý Nguyên.
Mỗi lần Lý Nguyên đều cho thỏ con một củ cà rốt.
Sau đó hắn đọc sách, sau khi chú thỏ nhỏ ăn cà rốt xong thì tu luyện trên bàn sách.
Có lúc, chú thỏ nhỏ không tu luyện mà ngồi xổm trên bàn lẳng lặng nhìn Lý Nguyên đọc sách.
Đến bình minh, chú thỏ nhỏ mới rời đi.
Cuộc sống này kéo dài cho đến ngày mười lăm.
Buổi tối hôm đó, chú thỏ nhỏ vẫn nhảy vào trong từ ngoài cửa sổ như ngày thường.
Lý Nguyên đưa cho nàng một củ cà rốt.
“Chi chi…”
Chỉ có điều, lần này chú thỏ nhỏ không ăn cà rốt mà dùng cái miệng nhỏ cắn ống tay áo Lý Nguyên, kéo ra ngoài cửa sổ.
Lý Nguyên thấy thế, không khỏi hỏi: “Ngươi muốn dẫn ta đến chỗ nào sao?”
Chú thỏ nhỏ buông tay áo của Lý Nguyên ra, vội vàng gật đầu.
Lý Nguyên hơi tò mò chú thỏ nhỏ muốn dẫn hắn đi đâu, lập tức rời khỏi trang viên với chú thỏ nhỏ.
Sau khi rời khỏi trang viên, chú thỏ nhỏ nhảy nhót dẫn Lý Nguyên một đường về phía núi Thiên Trì bên cạnh Mã gia trang.
Hôm nay là ngày rằm, là lúc mặt trăng trên bầu trời tròn nhất, ánh trăng sáng bóng chiếu xuống mặt đất, dù không sử dụng pháp thuật cũng có thể nhìn thấy cảnh quan xung quanh.
Tiếng ve nhẹ nhàng trong bụi cỏ con, tiếng ếch từng trận ở đồng ruộng để lộ vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lý Nguyên bước vào núi Thiên Trì theo chú thỏ nhỏ, đi thẳng vào sâu trong rừng núi.
“Ào ào!”
Lập tức, một tiếng nước chảy vang lên, chỉ thấy không xa phía trước có một thác nước màu bạc từ trên cao ngàn trượng chảy xuống, có vẻ vô cùng tráng lệ.
“Nước bay thẳng tắp ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây.”
Câu thơ này chính là hình ảnh đẹp nhất của cảnh này, Lý Nguyên không khỏi nhẹ giọng đọc ra.
“Chi...!”
Đáng tiếc chú thỏ nhỏ không biết thưởng thức, nàng nhìn thấy Lý Nguyên đọc thơ, lập tức làm động tác suỵt.
Bảo hắn yên lặng chút.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nhún vai.
Chú thỏ nhỏ đưa Lý Nguyên đi về phía trước một đoạn đường, đi thẳng xuống dưới thác nước, tìm một tảng đá bí mật để trốn.
“Chi chi…”
Chú thỏ nhỏ lại làm động tác suỵt với Lý Nguyên, bảo hắn đừng phát ra âm thanh.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ thần bí của chú thỏ nhỏ, không khỏi cười cười, hắn lập tức làm động tác khóa miệng.
Chú thỏ nhỏ thấy vậy, lập tức hài lòng gật đầu.
Một người một thỏ cứ như vậy yên lặng đứng đằng sau tảng đá.
Không qua bao lâu.
Lý Nguyên đột nhiên cảm nhận được bầu trời truyền đến mấy luồng khí tức.
Ngay sau đó, chỉ thấy bảy nữ tử trẻ tuổi với bảy dáng vẻ xinh đẹp, dáng người thướt tha, mặc bảy bộ trang phục bảy màu, dùng tư thái xinh đẹp của Thiên Ngoại Phi Tiên, dọc theo ánh trăng, từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống dòng suối bên cạnh.
Lý Nguyên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.
“Hi hi, rốt cục lại có thể đến suối Trạc Cấu tắm gội.”
“Đúng vậy, thời gian thư giãn nhất mỗi năm chính là hiện tại.”
“Đáng tiếc thời gian quá ngắn, nếu có thể ngâm một năm thì tốt rồi.”
“Phụ vương có nói, đợi sau khi Phong Thần kết thúc, Thiên Đình có đủ nhân thủ thì chúng ta không cần làm việc nữa.”
“Mọi người mau nắm bắt thời gian đi, không bao lâu nữa còn phải trở về.”
“...”
Ngay lúc mấy nữ tử đó nói chuyện, bọn họ đột nhiên cởi bỏ hà y trên người, bay vào dòng suối bắt đầu ngưng thần ngồi thiền.
Mà y phục của bọn họ vừa hay treo trên cành cây phía trước mặt của Lý Nguyên.
Lý Nguyên chớp mắt.
Hắn nhớ lại rồi, đây không phải là câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ sao? Bỗng nhiên hắn muốn khóc.
Bản thân cả đời trong sạch, không ngờ hôm nay lại bị hủy.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn đâu còn mặt mũi đối mặt với phụ lão hương thân, đều trách con thỏ này, ta tốt với ngươi như vậy, sao ngươi lại hại ta? Vẻ mặt Lý Nguyên oán giận nhìn chú thỏ nhỏ bên cạnh.
Chú thỏ nhỏ không phát giác được gì cả.
Nàng dùng móng vuốt nhỏ kéo ống quần của Lý Nguyên, lại chỉ vào y phục trên cành cây, ý bảo Lý Nguyên mau lấy.
Chú thỏ nhỏ này hủy sự trong sạch của ta không nói, còn muốn ta trộm y phục, ngươi coi ta là người gì? Ta đâu thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy? Lý Nguyên kiên quyết không theo.
Hắn muốn bảo vệ danh tiết của mình.
Chú thỏ nhỏ thấy Lý Nguyên không lấy y phục, lập tức gấp gáp nhảy lên nhảy xuống.
Lý Nguyên chuẩn bị đưa thỏ con rời khỏi nơi thị phi này.
Chính cái gọi là phi lễ chớ nhìn, đương nhiên là Lý Nguyên hiểu được đạo lý này.
Chỉ là lúc hắn muốn rời đi thì nghe thấy một tiếng bước chân từ xa đến gần, đang lặng lẽ đi về phía vị trí của hắn.
Lý Nguyên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu tử có làn da ngăm đen, dáng vẻ tinh thần, ăn mặc mộc mạc đang rón rén, run sợ đi về phía nơi này.
Ngưu Lang! Lý Nguyên lập tức nhận ra người này.
Chính là Ngưu Lang đã nhắc nhở Dương Mi đạo nhân uống nước tiểu.
Ngưu Lang nhìn thấy y phục trên cành cây, ánh mắt không khỏi sáng lên, sắc mặt hoảng sợ trên mặt lập tức giảm bớt rất nhiều.
Hắn ngay lập tức đi về phía trước, chuẩn bị lấy y phục trên cành cây.
Lý Nguyên thấy nếu Ngưu Lang đi thêm mấy bước nữa thì sẽ thấy mấy nữ tử bên trong suối Trạc Cấu, đây là chuyện hủy sự trong sạch của người khác, đương nhiên hắn không thể mặc cho Ngưu Lang bước tới.
Vì vậy, Lý Nguyên vội vàng nhảy ra khỏi tảng đá, nhỏ giọng hét lên với Ngưu Lang: “Ngưu Lang!”
Đêm hôm khuya khoắt đi vào hoang sơn dã lĩnh, trong lòng Ngưu Lang vốn sợ không chịu nổi.
Đột nhiên lại nhìn thấy một bóng đen xông tới, khiến hắn sợ tới mức giật mình, hét lớn một tiếng: “Quỷ!”
Vừa lăn vừa bò, chạy ra nước tiểu.
Chỉ hận cha mẹ chỉ sinh có hai cái chân.
Lý Nguyên vốn định nhỏ giọng gọi Ngưu Lang, sau đó hai người họ cùng nhau
lặng yên rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận