Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 430 - Bất Tử hỏa sơn, Nguyên Phượng!!

Một lát sau, Ngao Quang mới phản ứng lại. Hắn nhảy dựng lên, kêu the thé: “Không phải là Tổ Long dùng thân mình trấn áp Hải Nhãn sao? sao hắn có thể để ngươi mang Long châu về chứ.”
Vẻ mặt Ngao Châu cũng nghĩ không thông: “Đúng vậy, cơn lốc pháp tắc bên trong Hải Nhãn kinh khủng vô cùng, không người nào có thể ra vào. sao ngươi có thể mang đồ trong đó ra ngoài được?”
Đát Kỷ nói: “Trước đó không lâu ta đi Hải Nhãn một chuyến, gặp được Tổ Long, đã xảy ra một số chuyện, cuối cùng Tổ Long thỉnh cầu ta mang viên Long châu này về cho các ngươi.”
“Ngươi đi Hải Nhãn rồi.”
đồng tử Ngao Châu suýt nữa lòi ra ngoài: “Ngươi làm như thế nào?”
Ngao Quang cũng trừng mắt nhìn.
Hắn rất muốn nói Đát Kỷ đang khoác lác, nhưng hắn lại nghĩ đến ca ca của Đát Kỷ là Lý Nguyên, lời nói đã tới miệng nhưng lại bị nuốt vào.
Đát Kỷ nói: “Y phục này của ta phòng ngự rất tốt. Chính là cứ thế mà bay vào thôi.”
Vì để tránh làm cho hai người kia sợ, Đát Kỷ không nói về Hỗn độn chí bảo của mình, giống như chuyện nàng không nói tới Bàn Cổ và tu vi thực sự của ca ca.
Thế nhưng dù là như vậy, hai người Ngao Châu và Ngao Quang cũng vẫn bị doạ.
Bản thân họ ở Đông Hải tất nhiên rất khủng bố.
Có thể ngăn cản cơn lốc pháp tắc của Hải Nhãn, cấp bậc y phục của Đát Kỷ chắc hẳn rất cao! Tiên thiên linh bảo cực phẩm. Nghĩ tới Tiên thiên chí bảo, hai người đã cảm thấy da đầu tê dại.
“Chuyện kia..., Tổ Long ở Hải Nhãn có khoẻ không? Chúc Long và Ứng Long tiền bối đâu rồi?”
Ngao Quang lấy lại tinh thần, hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ: “Dù sao... bọn họ vẫn còn sống. Còn về việc có sống tốt hay không, các ngươi hẳn cũng có thể tưởng tượng được.”
Ngao Quang thở dài.
“Cho ngươi.” Đát Kỷ đưa Long châu cho Ngao Châu: “Long châu cho các ngươi đã đưa rồi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi. Cáo từ.”
“Ngươi ở lại thêm thời gian nữa.” Ngao Châu giữ lại, nói.
Đát Kỷ lắc đầu nói: “Không cần, các ngươi chắc chắn là có chuyện gấp, ta cũng muốn đi tìm bọn sư tỷ Tam Tiêu.”
Sau khi Đát Kỷ rời đi, ánh mắt Ngao Châu và Ngao Quang sáng quắc nhìn chằm chằm Long châu, thậm chí có cảm giác không chân thật.
“Không ngờ Long tộc chúng ta vẫn có thể nhận lại được Long châu.”
Ngao Quang thở dài nói: “May mà Đát Kỷ không thèm để ý tới Long châu, nếu không đổi lại là người khác, chỉ e là căn bản sẽ không mang Long châu đến cho chúng ta.”
Ngao Châu gật đầu, nàng vui mừng nói: “Có Long châu, Long tộc chúng ta có thể sinh ra một lượng lớn cao thủ.”
Tuy nhiên, Ngao Quang lắc đầu nói: “Chuyện Long châu không thể để cho quá nhiều người biết. Hiện nay Long tộc của chúng ta nhỏ yếu, nếu bị những kẻ có dã tâm biết chúng ta có Long châu, chỉ e sẽ mang đến tai họa cho chúng ta.”
Ngao Châu giật mình, lập tức bình tĩnh lại: “Phụ vương nói đúng, chuyện Long châu đúng là không thể để cho quá nhiều người biết.”
Trong mắt Ngao Quang loé lên hào quang trí tuệ: “Chỉ có thành viên quan trọng nhất của Long tộc ở Đông Hải chúng ta, hơn nữa tu vi còn phải vượt qua Kim Tiên kỳ mới được sử dụng Long châu để đột phá một cảnh giới.”
Chỉ cần âm thầm tích góp thực lực từng tí một, Long tộc chúng ta dù không thể khôi phục đến thời kỳ huy hoàng của Tổ Long, nhưng chắc chắn có thể thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đình, chỉnh hợp tất cả Long tộc bên trong tứ hải, tự mình xưng bá một phương.”
Ngao Châu nói: “Hiện giờ tu vi của phụ vương là Thái Ất Kim Tiên, đã có thể dễ dàng sử dụng Long châu để đột phá một cảnh giới. Tu vi của Tâm tỷ tỷ đang ở Kim Tiên kỳ cũng có thể để nàng sử dụng Long châu để đột phá tu vi.”
“...”
Sâu trong Nam Phương.
Nơi này có núi lửa trùng điệp trải dài mấy trăm ngàn tỷ cây số, tựa như núi lửa còn nhiều hơn cả sao, phun trào ra vô số nham thạch nóng chảy Ly Hoả, khiến cho nơi này biến thành một biển lửa mênh mông vô bờ.
Yêu thú tầm thường căn bản không thể nào đặt chân vào trong đó, linh mộc tiên chi bình thường không thể nào sinh trưởng trong biển lửa.
Nơi đây chính là Bất Tử hỏa sơn.
Tổ địa của tộc Phượng Hoàng, bộ tộc đã từng là vua của các loài chim.
Chỉ có điều, theo tộc Phượng Hoàng suy yếu, Bất Tử hỏa sơn đã không còn có bách điểu tới sôi nổi nữa, trái lại nó trở nên cô quạnh lạnh lẽo vô cùng.
Cùng với nham thạch nóng chảy thỉnh thoảng phun trào quanh miệng núi lửa, trên bầu trời tro bụi bay tứ tán khắp nơi, làm cho nơi này càng thêm tan hoang.
Ở bên trong sơn mạch Bất Tử hỏa sơn cô quạnh tan hoang kia, có một nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, vóc người khôi vĩ tuấn lãng, mặc một bộ trang phục tướng quân đang lơ lửng giữa không trung, cưỡi gió mà đi.
Nham thạch nóng chảy Ly Hoả phun trào xung quanh căn bản không thể gây ra vết thương cho hắn. Hắn bình tĩnh thong dong đến khó tả.
Người này chính là Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên bay một đường tới ngọn núi trung tâm của Bất Tử hỏa sơn.
Ngọn núi này cao ngất chín tầng mây, sức nóng khủng khiếp của hoả diễm phun trào ra càng lớn, uy lực không yếu hơn Thái Dương chân hỏa trên Thái Dương tinh là bao.
Ở ngọn núi này, sâu dưới nham thạch nóng chảy trong lòng đất có một cung điện hoa lệ rộng rãi.
Ở bên trong cung điện, Khổng Tuyên thấy một nữ tử trẻ tuổi khoan thai ung dung, xinh đẹp không gì sánh được, chỉ chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
“Hài nhi bái kiến mẫu thân.”
Khổng Tuyên nhìn thấy nữ tử, lập tức quỳ gối trên mặt đất, cung kính hành lễ nói.
Nữ tử này chính là mẫu thân của Khổng Tuyên, Nguyên Phượng.
Nguyên Phượng thấy tu vi của Khổng Tuyên, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Nàng đi tới trước mặt Khổng Tuyên, tự mình đỡ hắn lên: “Đứng lên đi, không ngờ nhiều năm không gặp như vậy mà tu vi của ngươi có khi đã lợi hại hơn cả ta rồi.”
Khổng Tuyên: “Không... Hài nhi dù lợi hại hơn, mẫu thân vẫn luôn là mẫu thân của hài nhi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận