Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1294 - Ngươi lại phóng điện làm gì?

Mà các nàng thì ăn đồ do Lý Nguyên nướng.
Nhưng Lý Nguyên căn bản không tin các nàng.
Rõ ràng chính là đồ mình tự nướng quá khó ăn!
Đúng vào lúc này, Lý Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, cười nhìn về hướng thành Trường An, Nữ Oa chú ý tới biểu cảm của Lý Nguyên, không khỏi hỏi: “Ngươi lại phóng điện làm gì?”
Lý Nguyên nghi ngờ : “Phóng điện, phóng điện gì?”
Hắn tại sao không biết mình đang phóng điện?
Nữ Oa: “Ngươi không phải đang cười sao? Đây không phải phóng điện thì là cái gì?”
Đến mức làm tim của ta đập thình thịch!
Lý Nguyên: “...”
Hắn giải thích: “Là trông thấy một người thú vị nên mới cười, ta không có phóng điện.”
Hậu Thổ nghe vậy, không khỏi tò mò: “Thế mà có thể khiến ngươi cảm thấy thú vị, không biết là ai?”
Lý Nguyên: “Chủ Thần.”
“Chủ Thần?”
Vẻ mặt của mấy người Hậu Thổ, Nữ Oa, Đát Kỷ đầy nghi ngờ.
Chưa nghe nói qua người này.
“Hắn là ai, tại sao lại thú vị!?”
Hậu Thổ lại hỏi.
Lý Nguyên: “Chủ Thần là người thống trị thế giới của tiểu đội Thiên Thần trước kia, hắn giờ chính là đang tìm hai người ngươi và Nữ Oa.”
“Thế nhưng là sinh linh ở ngoại vực!”
Biểu cảm trên mặt mọi người trở nên có chút hưng phấn.
“Hắn tìm chúng ta làm gì?”
Nữ Oa khó hiểu nói.
Lý Nguyên: “Bởi vì các ngươi ở chỗ này của ta, hắn không cảm nhận được khí tức của các ngươi, nên nghi ngờ các ngươi đang ở đâu.”
“Không biết thực lực của Chủ Thần này mạnh như thế nào?”
Tỷ Kỷ tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Cảnh giới Đại Đạo.”
Trời ạ!
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Thế mà lại là Đại Đạo.
Thực lực cũng quá mạnh đi!
Đặc biệt là Tô Trường Ly, trong lòng nàng kinh ngạc đến ngây người.
Thiên Đạo đã là tồn tại mạnh nhất của Hồng Hoang, bây giờ lại có thêm cả Đại Đạo cường giả.
Hồng Hoang này, thật đúng là cường giả như mây!
Có điều, tại sao cữu cữu có thể cảm nhận được sự tồn tại của Đại Đạo?
Tại sao Đại Đạo lại không cảm nhận được khí tức của hai người Nữ Oa và Hậu Thổ khi họ ở cạnh cữu cữu?
Chẳng lẽ, cữu cữu còn mạnh hơn cả Đại Đạo?
Nhưng sao có thể có chuyện này!

Chủ Thần bình tĩnh lại, chậm rãi bước vào trong khách điếm.
Các thành viên của tiểu đội Thiên Thần đi theo sau lưng Chủ Thần, bọn họ chính là đang cảm thán trước pháp tắc của Hồng Hoang và toà khách điếm không bình thường này. bọn họ thấy Chủ Thần đi vào khách điếm, cũng vội vàng chạy theo.
“Sao hôm nay các ngươi lại đưa người lạ trở về?”
Trong quầy rượu, Dương Thiền trông thấy người áo bào tím, lúc đầu đang chuẩn bị chào hỏi. Ngay sau đó, nàng lại trông thấy mấy người Trịnh Hiên, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Mấy người Trịnh Hiên kỳ quái nhìn Dương Thiền.
Người này sao lại chào hỏi bọn họ?
Vẻ mặt còn rất quen thuộc?
Nhưng chúng ta hình như, hẳn là, chắc chắn không quen biết nàng?
“Ờm, chúng ta quen biết sao?”
Mộc Vi Anh hỏi Dương Thiền.
Trí nhớ của bọn họ còn dừng lại ở thời điểm trước khi xuyên qua Hồng Hoang, đương nhiên không biết Dương Thiền. Dương Thiền nghe thấy câu hỏi của Mộc Vi Anh, không khỏi trợn mắt: “Trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.”
Mà Dương Thiền không biết rằng, ngay lúc nàng nói chuyện, Chủ Thần đã tra xét toàn bộ quá khứ và tương lai của nàng.
Chỉ tiếc, Chủ Thần không biết rằng, chuyện hắn điều tra được chỉ là những gì Dương Thiền trải qua, trong đó không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lý Nguyên.
Chủ Thần nhíu mày.
Một tên Thái Ất Kim Tiên, mặc dù cữu cữu của nàng là Ngọc Đế, nhưng cũng đâu thể có được một toà khách điếm như này?
Đừng nói toà khách điếm này, cho dù một cây hỗn độn linh thảo, nàng cũng không xứng có được. Nhưng vì sao trong trí nhớ của nàng, toà khách điếm này là của nàng?
Chủ Thần nghĩ không ra.
Là do nàng quá may mắn sao?
Cho nên phát hiện ra toà khách điếm này.
Hay có ai đó đã bóp méo trí nhớ của nàng?
Dưới vành nón của Chủ Thần, ánh sáng tím không ngừng lấp loé.
Dương Thiền chú ý tới người áo bào tím không nhìn rõ mặt kia hình như đang đánh giá mình, trong lòng chỉ cảm thấy có chút run rẩy.
Nàng nhíu mày, hỏi người áo bào tím: “Ngươi muốn thuê trọ sao? Thuê trọ thì phải giao tiền phòng, không thể chung một phòng với bọn họ.”
Chủ Thần suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên đưa tay, trực tiếp hướng về phía Dương Thiền.
Chủ Thần chuẩn bị rút linh hồn của Dương Thiền ra kiểm tra xem Dương Thiền có bị người khác xuyên tạc trí nhớ hay không.
Còn về sinh tử thần của Dương Thiền, hắn sẽ để ý đến sinh mệnh của một con kiến hôi sao?
Lý Nguyên chú ý đến động tác của Chủ Thần, lông mày không khỏi nhíu lại.
Hắn không ngờ Chủ Thần lại trực tiếp như vậy.
Không nói gì đã chuẩn bị ra tay.
Hắn vạch về phía không gian một cái, lập tức mở ra một dòng sông thời không. Dương Thiền thấy Chủ Thần ra tay, chỉ cảm thấy không gian xung quanh đều uốn cong, linh hồn cũng trở nên mơ hồ, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Nàng không ngờ người mặc áo tím này đột nhiên ra tay với nàng.
Nàng đang muốn tế xuất pháp bảo của mình chống lại, đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Thiền cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó phát hiện bản thân đi tới một hoa viên đỏ rực.
Trong hoa viên, đám Lý Nguyên và Nữ Oa đang nướng thịt.
“Hả, sao ta lại tới nơi này?”
Dương Thiền hơi ngây ra.
Nữ Oa nhìn thấy Dương Thiền cũng hơi bất ngờ.
Nàng hỏi Lý Nguyên: “Là ngươi gọi nàng đến sao?”
Lý Nguyên gật đầu: “Thấy nàng gặp nguy hiểm nên gọi nàng tới.”
Lúc này Dương Thiền mới biết là Lý Nguyên đã cứu nàng.
Chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Nhưng nàng bất chấp nghĩ nhiều, vội vàng hành lễ với Nữ Oa, Hậu Thổ: “Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến Hậu Thổ nương nương.”
Nữ Oa vẫn chưa trả lời thì trong hoa viên lại xảy ra thay đổi.
Chủ Thần phát hiện Dương Thiền trốn vào trong dòng sông thời không.
Hắn vốn không biểu hiện kinh ngạc gì cả, ngược lại còn lộ ra dáng vẻ vui mừng.
“Cuối cùng ta cũng phát hiện ra ngươi!”
Nói xong, bóng dáng hắn chợt lóe, lập tức dẫn theo tiểu đội Thiên Thần bay vào dòng sông thời không, đuổi theo khí tức của Dương Thiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận