Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2130 - Lão bà này thật sự có thể ăn nhiều vậy!!

Bên cạnh sườn núi có một cột mốc biên giới được dựng lên.
Trên cột mốc biên giới có ghi ba chữ ‘ngang dốc núi’.
Ở dưới chân núi, có 120 cửa hàng.
Cửa hàng nhìn khá đơn sơ, không có bảng hiệu, bên ngoài cửa hàng chỉ có hai cánh cửa gỗ, một bên có treo cờ.
Một lá cờ ghi ‘rượu’, một lá cờ ghi ‘chỗ dừng chân’.
Lưu bà bà đói bụng đến da bụng dính da lưng, nên khi nhìn thấy cửa hàng đã vui mừng khôn xiết.
Nàng vội vàng nói với Vương Bản Nhi và Xảo Như rằng: “Hôm nay chúng ta hãy ở lại đây một đêm, ăn chút gì đó rồi ngày mai lên đường.”
Vương Bản Nhi và Xảo Như cũng nghe theo sự sắp xếp của Lưu bà bà.
Ba người vừa đi tới bên ngoài cửa hàng, đã thấy một người phụ nữ trung niên mặc y phục đỏ, yểu điệu, thong thả đi ra.
Nàng trông thướt tha, mịn màng, đầy gợi cảm và quyến rũ.
Nàng xem thấy Lưu bà bà và mọi người, nàng liền cười rạng rỡ, vội vã nhiệt tình chào hỏi: “Vị đại nương này, mau vào ngồi đi, ngươi muốn ăn cơm hay ở trọ?”
Chỉ có điều tuy nàng chào hỏi Lưu bà bà nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn bao quần áo của Lưu bà bà.
Lưu bà bà cũng không chú ý tới ánh mắt của người phụ nữ trung niên.
Nàng thấy nàng ta nhiệt tình nên cũng cười thật thà, phúc hậu nói: “Bọn ta ăn cơm, cũng ở lại trọ.”
Nàng nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp càng cười rạng rỡ hơn.
“Được được được, ngươi vào trong ngồi đi, bao quần áo để ta xách giúp cho.”
Nói xong nàng liền muốn lấy bao quần áo Lưu bà bà đang quải trên vai.
Lưu bà bà thấy thế, nhanh chóng ngăn chặn tay nàng lại, cười ngây ngô nói: “Không cần ngươi giúp đâu bao quần áo này không nặng, ta tự quải được.”
Người phụ nữ Trung niên nói “Khi ngươi đến cửa hàng của Tôn Nhị Nương, ngươi cứ coi như nhà mình, không cần khách sáo với ta.”
Lưu bà bà: “Ngươi đúng là quá nhiệt tình rồi.”
Vừa nói chuyện, Tôn Nhị Nương vừa dẫn mọi người đi vào cửa hàng.
Ánh sáng trong quán hơi mờ, trang trí có chút đơn sơ, các đồ vật khắp nơi hơi lộn xộn.
Bàn ghế có đầy vết bẩn, giống như rất lâu rồi không có người lau chùi tử tế.
Trong không khí, Lưu bà bà còn ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng.
Nói chung, đây là một cửa hàng ruồi nhặng với môi trường hơi bẩn.
Chủ tiệm tuy là nhiệt tình nhưng hơi lười, cửa hàng không được dọn dẹp kĩ!
Lưu bà bà than thở trong lòng.
Có điều nàng cũng không phải người quá kỹ tính, môi trường ở bên ngoài cái gì có thể chấp nhận được nàng cũng chịu được, vì vậy nàng cũng không để chuyện này trong lòng.
“Bà ngồi đi”
Tôn Nhị Nương vừa bắt chuyện với Lưu bà bà, vừa quay vào trong cửa hàng hét lớn: “Chủ quán, khách tới rồi!”
Mọi người vừa ngồi xuống, đã thấy một bóng người cao to, đi từ sau viện vào.
Làm cho sảnh lớn vốn đã tối càng u ám hơn.
Người này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, cao một mét tám, có chòm râu dê, nhìn khá mộc mạc.
Hắn mặc một bộ t phục làm bằng vải thô, trên vai đâp một chiếc khăn thấm mồ hôi, ngực và bụng lộ ra, tay chân cũng để trần, cơ bắp trên người lộ rõ ​​góc cạnh và cường tráng.
Khi hắn nhìn thấy ba người, nhanh chóng chất phác nói: “Mấy vị khách quan này, các ngươi muốn ăn gì? Tiệm bọn ta có thịt bò sốt vàng, thịt heo kho tộ, bánh bao lớn nhồi thịt, đảm bảo các ngươi sẽ thích nó.”
Lưu bà bà cười nói: “Thịt bò sốt vàng bọn ta ăn không nổi, ăn bánh bao lớn đi!”
Tôn Nhị Nương cười nói: “Thịt bò sốt vàng của tiệm ta không mắc, chỉ ba mươi nhân dân tệ một cân, giá cả phải chăng.”
Lưu bà bà rất ngạc nhiên khi nghe điều này.
Bình thường thịt bò sống phải mất sáu mươi nhân dân tệ mới có thể mua một cân, còn thịt bò này đã qua chế biến nấu chín với nước sốt vậy mà chỉ ba mươi nhân dân tệ, thật sự quá rẻ rồi.
Nàng không tin được hỏi lại: “Tại sao thịt bò của các ngươi lại bán rẻ như vậy?”
Tôn Nhị Nương cười nói:
“Là do bọn ta tự nuôi bò, tự kiếm sống, bọn ta tự giết rồi bán nên rẻ hơn, ngươi có muốn lấy hai cân không?”
Lưu bà bà: “Lấy một cân đi, rồi lấy thêm mười cái bánh bao lớn.”
Tôn Nhị Nương đồng ý nói: “Được, các ngươi ngồi xuống trước đi, bánh bao thịt nóng hổi lập tức lên tới đây.”
Nói xong, Tôn Nhị Nương và Trương Thanh liền đi ra sân sau.
Trương Thanh nói khẽ với Tôn Nhị Nương hỏi: “Mấy con cừu hai chân này vẫn làm theo quy tắc cũ sao?”
Tôn Nhị Nương gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, tuy rằng có già có trẻ nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có thịt.”
Trương Thanh lại hỏi 340: “Dưa cũ của họ có đang chìm không (họ có nhiều tiền không)”
Tôn Nhị Nương lắc đầu nói: “Không giống cừu béo.”
Trương Thanh có chút thất vọng.
Hắn nói: “Ta thấy mấy người này không giống người tu luyện, chỉ cần cầm một con dao ra đó là có thể lấy được đồ rồi, sao phải lãng phí mấy cái bánh bao thịt?”
Tôn Nhị Nương lắc đầu nói: “Nên cẩn thận một chút, một cái bánh bao thì đáng bao tiền chứ?”
Trương Thanh gật đầu nói: “Vậy thì để bọn họ làm ma no đi.”
Bánh bao hấp và thịt bò sốt đều đã được làm sẵn, Tôn Nhị Nương liền bưng hai đĩa bánh bao lớn quay trở về đại sảnh.
“Bánh bao lớn nhân thịt đến đây!”
Tôn Nhị Nương đem bánh bao thịt để lên bàn, nhiệt tình chào hỏi: “Các ngươi ăn đi, không đủ thì cho thêm.”
Lưu bà bà đã đói không chịu được, khi nhìn thấy bánh bao, bà lập tức cầm lên hai cái, đưa cho Xảo Như một cái và bắt đầu ăn.
“Hô hố, cái bánh bao thịt này còn rất nhiều, ăn rất ngon.”
Lưu bà bà vừa ăn, vừa tán dương.
Tôn Nhị Nương cười híp mắt nói: “Bọn ta rất hài lòng.”
Chẳng mấy chốc, Lưu bà bà liền ăn hết năm cái bánh bao lớn.
Mà Vương Bản Nhi và Xảo Như thậm chí còn chưa kịp ăn hết một cái bánh bao thịt.
Tôn Nhị Nương ở một bên nhìn thấy vậy mắt liền giật giật.
Nàng nghĩ thầm, không biết sao lão bà này lại có thể ăn nhiều vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận