Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2316 - Con chuột cái háu ăn!!

Nhạc Linh San không thể tìm thấy một khuyết điểm nào ở người này.
Hắn là ai?
Tên của hắn là gì?
Đã từng thành thân chưa?
Một loạt câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu Nhạc Linh San.
Nàng muốn làm quen với nam nhân tuấn tú này.
Hiểu biết toàn diện.
Ngay khi Nhạc Linh San đang kinh ngạc, Dương Thiền đã nhảy cẫng lên vì sung sướng khi nhìn thấy nam tử trẻ tuổi.
“Lý Nguyên, cuối cùng cũng đã trở lại!”
Lý Nguyên!
Hóa ra hắn là Lý Nguyên.
Hóa ra Lý Nguyên còn trẻ như vậy.
Nhạc Linh San chợt nhận ra.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Dương Thiền lại sùng bái Lý Nguyên đến vậy.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được Lý Nguyên dùng thuốc mê hồn gì để khiến Dương Thiền mê mệt đến vậy.
Với dung mạo vô song tuyệt thế này, nữ nhân nào còn có thể tỉnh táo nữa?
Dương Thiền lau cằm, lập tức mặt cười như hoa đi tới Lý Nguyên.
Nàng hỏi Lý Nguyên, “Ta đã lâu không gặp ngươi, ngươi còn nhớ ta không?”
Lý Nguyên trợn trắng mắt: “Nhớ ngươi? Ta nhớ ngươi ăn trộm điểm tâm của ta!”
Dương Thiền cười nói: “Đừng keo kiệt như vậy, ta là khách nhân, từ xa chạy đến thăm ngươi, không phải nên đãi ta ít điểm tâm sao?”
Lý Nguyên nhún vai: “Mấy ngày không gặp, da mặt ngươi đã dày lên rất nhiều.”
Dương Thiền: “Da của ta rất mỏng, nếu không tin thì ngươi sờ thử mà xem.”
Vừa nói, nàng vừa đưa mặt đến trước mặt Lý Nguyên.
“Cốp!”
Tuy nhiên, Lý Nguyên đã trực tiếp búng vào trán của Dương Thiền.
Tất nhiên, hắn không sử dụng bất kỳ vũ lực nào cả.
Dương Thiền che trán với vẻ mặt đau khổ.
“Ngươi ức hiếp ta, không thương ta chút nào.”
Nhạc Linh San ở bên cạnh xem tình hình của Dương Thiền.
Nàng thầm than trong lòng.
Đây đâu phải là Tam Thánh Mẫu cao quý nữa?
Đây rõ ràng là một tiểu cô nương làm nũng trước bạn trai của mình!
Ngay khi Dương Thiền và Lý Nguyên đùa giỡn, đột nhiên, chỉ thấy Cát Tường lanh lẹ trượt xuống từ trên cây xoài.
Sau đó, nàng mở rộng vòng tay và chạy về phía Lý Nguyên.
Hơn nữa miệng còn ngây ngô kêu lên không rõ ràng “Ôm, ôm” với Lý Nguyên.
Ồ!
Thấy vậy, Nhạc Linh San lộ ra một tia kinh ngạc.
Phải biết rằng Cát Tường bình thường không nói một lời nào.
Nàng không ngờ Cát Tường sẽ chủ động nói “ôm” với một người xa lạ mới gặp!
Chẳng lẽ, dung mạo của Lý Nguyên đã thu hút mọi người không phân phân biệt giới tính, tuổi tác?
Lý Nguyên nhìn thấy Cát Tường chạy tới, hắn không từ chối mà ôm Cát Tường. Dương Thiền thấy vậy, nói với Lý Nguyên: “Không ngờ ngươi còn rất được đứa trẻ yêu thích, mới lần đầu tiên gặp mặt, dĩ nhiên muốn ngươi ôm.”
Lý Nguyên nhéo nhẹ vào mặt Cát Tường và nói với Dương Thiền: “Đây không phải là lần đầu tiên ta gặp nàng.”
Dương Thiền đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này.
Ngay cả Nhạc Linh San đang đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên mở to mắt.
Nàng không ngờ Lý Nguyên quen biết Cát Tường.
“Thì ra ngươi và Cát Tường đã quen nhau từ lâu rồi!”
Dương Thiền hét lên.
Lý Nguyên: “Thật ra ngươi cũng quen biết Cát Tường.”
“Ta cũng biết? Tại sao ta không biết?”
Dương Thiền ngơ ngác nhìn.
Nàng có thể chắc chắn rằng nàng chưa bao giờ nhìn thấy Cát Tường.
Nếu không, nàng không thể không có một chút ấn tượng.
Nhưng tại sao Lý Nguyên nói rằng nàng biết Cát Tường?
Lý Nguyên không phải loại người có thể nói nhảm!
Lý Nguyên giải thích: “Cát Tường là một Hỗn Độn Ngũ Hành Trúc hóa thành ở trong trang viên của ta ở Kỳ huỵen. Không phải ngươi đã đến trang viên với ta để nghỉ hè một đoạn thời gian sao? Ngươi đã nhìn thấy nàng lúc đó, chỉ là ngươi không để ý, nhưng nàng lại nhớ tới ngươi.”
“A!”
Dương Thiền mở to hai mắt: “Thì ra Cát Tường là măng mọc thành linh.”
Nhạc Linh San ở một bên cũng có chút sững sờ.
Nàng không ngờ mình lại biết thân thế của Cát Tường nhanh tới vậy.
Chỉ có điều, Lý Nguyên nói Cát Tường là Hỗn Độn Ngũ Hành Trúc.
Vừa nghe là biết cây trúc này thật phi thường.
Không biết nó ở cấp độ nào?
Dương Thiền chợt hiểu ra: “Khó trách chiếc váy lá trúc của Cát Tường là Hỗn độn chí bảo. Hóa ra nàng là một Hỗn độn linh căn thành tinh.”
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Cát Tường lại thân thiết với nàng như vậy.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, đã sẵn sàng đi cùng nàng.
Bởi vì các nàng biết nhau!
Hỗn độn linh căn?!
Nhạc Linh San lại nghe Dương Thiền nhắc tới Hỗn độn linh căn, còn nói Cát Tường chính là Hỗn độn linh căn thành linh, lần này nàng hoàn toàn mê mang.
Chẳng lẽ, trong Hồng Hoang, thật đúng là tồn tại Hỗn độn linh căn?
Nếu không, chuyện xảy ra trên người Cát Tường căn bản là giải thích không được.
Cũng chỉ có Cát Tường là Hỗn độn linh căn hóa thân, nên linh căn thiên phú của nàng chưa từng có trước giờ.
Bởi vì Cát Tường là Hỗn độn linh căn hóa thân nên nàng có những khả năng đáng kinh ngạc mà không cần tu luyện.
Bởi vì Cát Tường là Hỗn độn linh căn hóa thân, chiếc váy lá trúc trên người nàng mới biến hóa như vậy.
Tuy nhiên, nếu như Cát Tường thật sự là Hỗn độn căn nguyên hóa thân, như vậy chẳng phải có nghĩa là Hồng Hoang thật sự có Hỗn độn linh căn sao?
Lý Nguyên này thật sự có Hỗn độn linh căn sao?
Vậy những gì Dương Thiền nói trước đấy không phải là khoác lác sao?
Đó thế mà lại là sự thật?
Trời ạ!
Nghĩ đến đây, Nhạc Linh San không khỏi hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của mình đều muốn cùng nhau sụp đổ.
Thì ra, nước ở Hồng Hoang thế mà lại sâu không lường được như vậy sao?
Trước đây nàng cho rằng Dương Thiền quá khoa trương, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện không phải Dương Thiền quá khoa trương mà là nàng quá ngu dốt!
Trái tim nhỏ bé không thể chấp nhận được chút nào!
Tuy nhiên, Nhạc Linh San có những nghi ngờ mới.
Ngay cả khi Cát Tường là Hỗn độn linh căn hóa thân, tại sao nàng có thể thực hiện mong muốn của người khác, tại sao nàng lại trở nên tàn nhẫn như vậy mà không có lý do?
“Lý công tử.”
Ngay khi Nhạc Linh San đang bị ngớ người, chim thiên đường đuôi phướn trên cây đột nhiên lên tiếng.
“Bọn người Dương Thiền trộm rất nhiều hoa quả, thuộc hạ không làm được gì bọn họ, xin hãy trừng trị bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận