Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1957 - Sát thần Kim Ngọc Lương!

Lý Đại Chủy tỉnh táo ra: “Tại sao ta lại không gặp được chuyện tốt này?”
Vẻ mặt Lữ Tú Tài ngưỡng mộ: “Cảm giác đây là đãi ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết!”
Lão Bạch lắc đầu nói: “Chỉ là nhân vật chính này quá kiêu ngạo, hắn đắc tội Thiếu Lâm Tự, sau này chỉ có thể cụp đuôi làm người thôi.”
Đồng Tương Ngọc: “Hành vi của Kim Ngọc Lương quả thật quá kiêu ngạo, đá quán Thiếu Lâm Tự không nói, còn giết nhiều người như vậy, cho dù tu vi của hắn có cao đến đâu, chỉ sợ sau này cũng không có kết quả tốt.”
Mọi người trong quán trọ lần nữa bị trang nhất trên nhật báo giang hồ đưa tin làm cho nghẹn họng.
Chỉ thấy tiêu đề của giang hồ nhật báo viết rõ ràng: Kim Ngọc Lương tái chiến Toàn Chân giáo, Vương Trọng Dương thân tử đạo tiêu, chân linh bị Kim Ngọc Lương xóa sạch trong dòng sông thời gian!
Phía dưới còn có một tiêu đề phụ: Vì báo thù cho Vương Trọng Dương, Lâm Triều Anh cũng bị Kim Ngọc Lương chém một đao mất đi sinh mệnh Luân Hồi.
“Điều này, Vương Trọng Dương và Lâm Triều Anh đã chết rồi?”
Tiểu Quách có chút không thể tin vào mắt mình...
Phải biết rằng, Vương Trọng Dương là đại năng Đại La Kim Tiên, vượt qua thời gian, sinh mệnh và luân hồi.
Cho dù nguyên thần hóa thành hư vô cũng có thể lập tức trọng sinh.
Bất tử bất diệt, vĩnh sinh bất tử thật sự.
Sao có thể bị người ta giết chết được?
Không phải nói, dù là Thánh Nhân bình thường cũng không thể giết chết một Đại La Kim Tiên sao?
Cùng lắm chỉ có thể phong ấn.
Nhưng sao Kim Ngọc Lương có được thực lực này?
Mọi người đều cảm thấy đầu óc vù vù, bị chấn động rất lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.
Mà trên giang hồ cũng bị tin tức này nhấc lên sóng to gió lớn.
Mọi người đều khiếp sợ đến mức thất thanh tập thể.
Điều này còn chấn động hơn ngày hôm qua biết được phương trượng và mười tám vị trưởng lão của Thiếu Lâm Tự bị giết rất nhiều.
Dù sao thì lần này cũng là một Đại La Kim Tiên vượt qua sinh tử bị chết!
Hầu như mọi người đều đang suy đoán thực lực thật sự của Kim Ngọc Lương.
Quán trọ Đồng Phúc.
Cuối cùng lão Bạch cũng lấy lại tinh thần, chỉ là sắc mặt của hắn vẫn có chút trắng bệch: “Rốt cuộc Kim Ngọc Lương muốn làm gì? Chân trước vừa chém giết phương trượng và mười tám vị trưởng lão Thiếu Lâm, chân sau đã xử sư tổ của Toàn Chân Giáo! Hắn chuẩn bị hoàn toàn đắc tội với hai phái Phật Đạo sao?”
Quách Phù Dung tim đập thình thịch: “Sát tâm của người này cũng nặng quá rồi, cảm giác mỗi lần đến nơi nào đó thì sẽ có người ngã xuống.”
Đồng Tương Ngọc cầu khẩn: “Hy vọng chúng ta đừng bao giờ gặp sát thần này.”
Chỉ có Lý Nguyên là mặt không chút thay đổi.
Vốn không bởi vì nghe thấy Vương Trọng Dương chết mà có bất kỳ rung động nào.
Ngày thứ ba.
Trên trang nhất của giang hồ nhật báo lần nữa đưa tin về một chuyện lớn kinh thiên động địa, Kim Ngọc Lương lại đến núi Võ Đang chém chưởng môn Võ Đang Trương Tam Phong.
Lần này, mọi người đều trở nên tê dại.
Dường như đã thấy lạ nhưng không lạ nữa.
Mọi người đang suy đoán lần sau Kim Ngọc Lương sẽ giết đến nơi nào?
Đương nhiên, cũng có vô số môn phái trực tiếp mở đại trận hộ sơn, đóng cửa sơn môn, tuyên bố bế quan môn phái không ra ngoài.
Rõ ràng những môn phái này đều lo lắng mình sẽ bị Kim Ngọc Lương theo dõi, từ đó rơi vào kết cục giống như Võ Đang, Thiếu Lâm, Toàn Chân.
“Thảm quá rồi!” Quách Phù Dung vừa xem giang hồ nhật báo, vừa lắc đầu cảm thán nói: “Trương chân nhân Võ Đang vừa bị Kim Ngọc Lương chém giết, chân sau, các đại môn phái đã vây kín phái Võ Đang, ép chết hai người Trương Thúy Sơn và n Tố Tố. Đám người Tống Viễn Kiều của phái Võ Đang bình thường danh tiếng vang dội, nhưng thời khắc quan trọng lại dám giận không dám nói. Một đại phái danh môn danh chấn thiên hạ lại xuống dốc như vậy!”
Lão Bạch thở dài, nói: “Hây, nếu Trương chân nhân còn sống, các đại môn phái đâu dám làm càn như vậy?”
Đồng Tương Ngọc cảm khái nói: “Trương Thúy Sơn và n Tố Tố cũng là nghĩa khí, tình nguyện tự sát, cũng không tiết lộ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.”
Lữ Tú Tài nhíu mày nói: “Nhưng dù sao Tạ Tốn cũng đã giết nhiều nhân sĩ chính đạo, hành động này của Trương Thúy Sơn tuy nghĩa khí, nhưng cũng có chút khó phân thị phi.”
Vẻ mặt Quách Phù Dung khinh thường, nói: “Sở dĩ những danh môn chính phái đó tìm kiếm Tạ Tốn, không phải vì trừ ma diệt đạo, mà là vì bảo đao Đồ Long, Hậu thiên linh bảo cực phẩm.”
Ngay lúc mọi người nói chuyện, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc trang phục màu nâu, trên cổ tay, trên cổ chân buộc băng, tay cầm một thanh trường đao màu đen đi vào quán trọ.
Nam tử khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, không cao không thấp, không mập không gầy.
Nhưng người này tuyệt đối không bình thường, toàn thân tản ra loại khí chất độc đáo khó nói thành lời.
Hai người Tiểu Quách, lão Bạch nhìn thấy đối phương, trong lòng ý thức rùng mình một cái, bọn họ theo bản năng cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.
Giống như bước ra từ trong núi thây biển máu, khiến cho lòng người khiếp sợ.
Ngay khi Tiểu Quách và lão Bạch âm thầm kinh ngạc nghi ngờ thì Đồng Tương Ngọc đã chào hỏi người tới: “Khách quan, ngươi dừng chân hay là thuê phòng?”
Nhưng nam tử trung niên không trả lời Đồng Tương Ngọc, hắn nhìn lướt qua mọi người ở quán trọ, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Lý Nguyên và lão Bạch, dừng lại thêm một lúc.
Lão Bạch nhìn thấy ánh mắt của đối phương, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Hắn cảm thấy dường như bản thân đang bị tử vong nhìn chằm chằm vậy.
“Ta nghe nói…”
Nam tử trung niên nói: “Chỗ các ngươi có một người có thể suy đoán quá khứ tương lai, không biết là ai?”
Mọi người nghe vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua Lý Nguyên.
Là tới tìm Lý Nguyên?
Lẽ nào là muốn thỉnh cầu Lý Nguyên suy đoán chuyện gì sao?
Tuy mọi người không trả lời câu hỏi của mình, nhưng nam nhân trung niên đã biết đáp án. Hắn nhìn Lý Nguyên, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái: “Là ngươi có thể suy đoán quá khứ tương lai? Cảm giác không giống cho lắm, thực lực yếu trăm triệu điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận