Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 726 - Trẫm phải nói một câu công bằng

Đường Tăng kỳ lạ: “Không ngờ con khỉ này còn biết nói chuyện, ngươi nói cho bần tăng nghe xem tại sao ngươi lại ghét người xuất gia?”
Tôn Ngộ Không nói: “Con lừa hói nói không để ý đến hồng trần thế tục, nhưng năm trăm năm trước ta tìm lão Ngọc Đế báo thù, Như Lai lại tự tiện tham gia vào ân oán giữa ta và Ngọc Đế, đè ta dưới Ngũ Chỉ sơn này, đây đâu phải là không để ý tới hồng trần thế tục?”
Vẻ mặt Đường Tăng khiếp sợ: “Là Như Lai Phật Tổ đè ngươi ở nơi này sao?”
Tôn Ngộ Không nói: “Chính là con lừa già kia.”
Tây Phương Linh sơn.
Nghe Tôn Ngộ Không mắng mình là con lừa già, da mặt Như Lai điên cuồng co giật không thôi.
Hắn không ngờ qua hơn năm trăm năm, Tôn Ngộ Không vẫn còn kiêu ngạo như vậy.
Kiêu ngạo khó thuần, không hề bị Ngũ Chỉ sơn cùng với Đồng Trấp Thiết Hoàn mỗi ngày đổ vào tiêu diệt lệ khí.
Kiêu ngạo như thế, hắn có thể an tâm hộ tống Kim Thiền Tử đến Tây Thiên thỉnh kinh sao? Trong lòng Như Lai hiện lên một tia nghi hoặc.
Giờ phút này, khán giả thành Trường An đều tràn ngập khiếp sợ và nghi vấn.
“Con khỉ này là ai? Lại dám tìm Ngọc Đế báo thù, mắng Như Lai là con lừa hói?”
“Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là một con yêu quái.”
“Năm trăm năm trước, chẳng lẽ hắn bị áp chế dưới chân núi này năm trăm năm?
Sao hắn sống sót được lâu như vậy?”
Trong nhóm thảo luận Tây Du Ký. Xin gọi ta bệ hạ: “Con khỉ này nói là sự thật sao? Không phải chém gió đúng không?”
Tam Bản Phủ: “Ta cảm thấy là đang khoác lác, tìm Ngọc Đế báo thù, chỉ dựa vào hắn sao? Có năng lực này không?”
Ca ta là tên bại hoại: “Hắn thật sự không khoác lác.”
Đương nhiên Đát Kỷ biết chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung.
Chỉ là năm đó nàng vốn không để ý tới chuyện nhỏ này mà thôi.
Tiểu Tê Tử kích động nói: “Mỹ nữ tỷ tỷ mau nói con khỉ này là ai, tại sao hắn lại bị đè dưới chân núi này?”
Đát Kỷ đắc ý nói: “Con khỉ này tên là Tôn Ngộ Không, tự phong Tề Thiên Đại Thánh, năm đó…”
Nàng đơn giản nói chuyện của Tôn Ngộ Không cho mọi người một lượt. Mọi người nghe xong đều khiếp sợ không hiểu.
“Vậy mà lại dùng lực lượng một đòn giết hơn mười vạn Thiên binh Thiên tướng, đánh hỏng Nam Thiên môn, quá lợi hại rồi?”
“Vẫn là Như Lai lợi hại, dễ dàng đè Tôn Ngộ Không dưới Ngũ Chỉ sơn.”
“Khó trách hắn khó chịu với hói lừa.”
Đường Tăng thấy Tôn Ngộ Không kiêu ngạo khó thuần, nhục mạ Phật Tổ, cố tình muốn độ hóa lệ khí trong lòng con khỉ này.
Vì thế hắn ngồi bên cạnh Tôn Ngộ Không, phất đi dây leo và cỏ dại trên đầu Tôn Ngộ Không, kiên nhẫn giải thích:
“A Di Đà Phật, xem ra thí chủ hiểu lầm Phật ta rất sâu, ngươi tìm Ngọc Đế báo thù, Phật Tổ ra tay ngăn cản, hóa giải một hồi giết chóc, một hồi ân oán thị phi, đây là hành động đại thiện. Hơn nữa, mặc dù ngươi nhục mạ Phật nhưng Phật Tổ lại không muốn tính mạng của ngươi, chỉ trấn áp ngươi ở chỗ này, chính là hy vọng ngươi có thể ăn năn hối hận, hối cải để làm người mới, dụng tâm lương khổ của Phật Tổ, ngươi hẳn nên hiểu mới đúng.”
Tôn Ngộ Không cười giễu nói: “Nếu Phật Tổ nhân từ thì tại sao lúc trước Hoa Quả sơn bị Thiên Đình thiêu đốt, khiến gần mười vạn hầu tử hầu tôn tử vong, nhưng Phật Tổ nhân từ lại không ra tay ngăn cản?”
Đường Tăng: “Có lẽ là các ngươi không tin Phật, không tụng Phật, tất nhiên Phật Tổ không cách nào biết được nỗi khổ của các ngươi.”
Tôn Ngộ Không: “Nói như vậy, chỉ cần tin Phật, tụng Phật, thì Phật Tổ có thể cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh sao?”
Đường Tăng chắc chắn gật đầu: “Tất nhiên.”
Tôn Ngộ Không: “Vậy người tội ác tày trời tin Phật, tụng Phật thì sao?”
Đường Tăng chần chừ một lúc: “Nếu người tội ác tày trời tin Phật, tất nhiên nên buông đồ đao xuống, sửa lại bản thân. Vậy thì hắn không còn là người tội ác tày trời nữa.”
Tôn Ngộ Không trêu chọc: “Vậy hắn sửa lại bản thân thì tội nghiệt trước kia có thể xóa bỏ sao? Phật môn chẳng lẽ là nơi trú ẩn cho bọn tội phạm?”
Đường Tăng nhớ đến Lưu Hồng, lắc đầu nói: “Phật môn không phải là nơi đón nhận tội phạm, tội nghiệt trước kia cũng không thể xóa bỏ hết được.”
Tôn Ngộ Không hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Đường Tăng, hắn không ngờ Đường Tăng lại trả lời vậy.
Hắn hỏi Đường Tăng: “Vậy nếu có người tìm người buông đồ đao xuống để báo thù, Phật môn có ngăn cản hay không?” Đường Tăng cũng không biết có nên ngăn cản hay không.
Ngăn cản, chính là bao che tội phạm, không ngăn cản, chính là mặc cho phẫn nộ và thù hận. Hắn thở dài: “Những vấn đề này quá thâm ảo, hiện tại bần tăng chưa thể trả lời thí chủ, nhưng lần này bần tăng đến đây là chuẩn bị đến Tây Phương Linh sơn thỉnh lấy chân kinh, trong chân kinh có lẽ có đáp án thí chủ muốn.”
Tôn Ngộ Không cười to nói: “Ngươi là phàm phu tục tử, vai không thể chọn, tay không thể xách, càng không thể bay lên trời xuống đất, mà Tây Phương Linh sơn cách nơi này không biết mấy trăm triệu vạn dặm, cho dù ngươi đi cả đời cũng không đến được Tây Phương. Chứ đừng nói đường đến Tây Thiên không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa, ngươi có thể đi tới Ngũ Chỉ sơn này coi như là kỳ tích rồi.”
“Hả, mấy trăm triệu vạn dặm?”
Lần đầu tiên Đường Tăng biết khoảng cách thật sự khi đến Linh sơn: “Nhưng Thái Bạch Kim Tinh nói với ta, chỉ cần trải qua tám mươi mốt khó khăn là có thể đến Linh sơn.”
“Ngươi cũng biết Thái Bạch lão nhi sao?”
Tôn Ngộ Không kỳ lạ nói. Đường Tăng gật đầu nói: “Thái Bạch Kim Tinh từng cứu mạng bần tăng ở Song Xoa Lĩnh.”
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lóe lên, hắn đột nhiên nhớ tới những lời sư phụ từng nói với hắn.
Nói Phật môn sắp đại hưng, mà có mấy Thiên Đạo chi tử là mấu chốt ở bên trong. Chẳng lẽ hòa thượng này cũng là một trong Thiên Đạo chi tử?
Đến Tây Phương Linh sơn thỉnh kinh chính là vì Phật môn đại hưng?
Hắn lại nhớ tới mấy năm trước, Quan âm và Huệ Ngạn hành giả đột nhiên tới đây nói cho hắn biết, mấy năm sau sẽ có một hòa thượng từ Đại Đường tới, muốn đến Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ cần hắn có thể bái hòa thượng này làm sư phụ thì hắn có thể thoát khốn dưới Ngũ Chỉ sơn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận