Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 858 - Hỗn Độn vực ngoại, U quang thần bí

Nữ Bạt ở bên cạnh biết được Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử sắp rời đi, khóe miệng không khỏi nhúc nhích một chút, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng nàng không mở miệng.
Còn về Tử Hà, tối qua tỷ tỷ của nàng lại khống chế thân thể không biết chạy đi đâu rồi.
Tiểu Tê Tử mau chóng thu dọn hành lý của mình, miệng còn lớn tiếng nói: “Nữ Bạt tỷ tỷ, chuyện của cửa hàng điện thoại làm phiền ngươi rồi, đúng rồi cha, chúng ta bao giờ trở về, cần phải mang bao nhiêu hành lý?”
Lý Nguyên: “Ngươi xem xét rồi mang theo đi, chơi đủ rồi thì về.”
Không qua bao lâu, Tiểu Tê Tử đựng hành lý vào trong túi trữ vật sau đó nóng lòng nói với cha: “Cha, thu dọn xong rồi, chúng ta xuất phát đi.”
Lý Nguyên dắt tay nhỏ của Tiểu Tê Tử, rời khỏi khách điếm.
Lúc đi đến cửa, Lý Nguyên nói với muội muội: “Nếu như ngươi nhớ bọn ta, thì tự mình trở về nhé.”
Đát Kỷ cứng miệng nói: “Yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn không nhớ các ngươi đâu.”
“Cô cô, ta sẽ nhớ ngươi đấy.”
Tiểu Tê Tử nghiêm túc nói với cô cô.
Đát Kỷ véo mũi Tiểu Tê Tử: “Ngươi là phản đồ, lời của ngươi cô cô cũng sẽ không tin nữa đâu.”
Lý Nguyên không nói gì, xoa đầu muội muội, rồi nắm tay Tiểu Tê Tử đi về phía cổng thành Trường An.
Đát Kỷ và Nữ Bạt vẫn mãi đưa mắt tiễn hai người, cho đến khi hai người biến mất.
Chính vào lúc này, ba bóng người xinh đẹp xuất hiện, đột nhiên từ trên trời đáp xuống cửa khách điếm.
Chính là tỷ muội Tam Tiêu.
Tam Tiêu nhìn thấy Đát Kỷ, không khỏi vui mừng vẫy tay nói: “Này, Đát Kỷ, ngươi biết bọn ta sắp đến. đặc biệt đứng ở cửa nghênh tiếp bọn ta sao?”
“Mọi người đều thân thiết như thế, ngươi còn khách khí như vậy, thật là ngại quá.”
“Ca ca ngươi đâu?”
Đát Kỷ: “...”
Lý Nguyên dẫn theo Tiểu Tê Tử không lựa chọn bay, mà là từ từ thong thả, đi bộ về phía ngoài thành.
Hai người, một người anh tuấn soái khí, một người ngây thơ đáng yêu, đi trên đường, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người qua đường.
“Cha, chúng ta cứ đi thế này đến Kỳ huyện sao?”
Sau khi rời khỏi cửa thành không lâu, Tiểu Tê Tử hỏi cha.
Lý Nguyên an ủi Tiểu Tê Tử: “Đi một lúc, làm xong chuyện rồi, sẽ đưa ngươi bay đến Kỳ huyện.”
“Làm chuyện gì?”
Tiểu Tê Tử không hiểu hỏi.
Lý Nguyên thản nhiên cười: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
“Tùm!”
“Aiyo.”
Đột nhiên hai người nghe thấy có tiếng rơi xuống đất.
Còn có kèm theo tiếng kêu đau.
Tiểu Tê Tử nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một đám nữ tử đang ngã ngổn ngang tứ tung trên mặt đất, từng người đều ôm lấy trán hoặc cánh tay.
Mà bên cạnh của nữ tử, còn có một người bán hàng rong cũng ngã trên mặt đất, điểm tâm giòn xốp, mứt táo, bánh quy cam rơi trên mặt đất.
“Các ngươi sao mà đi không nhìn đường vậy chứ? Bây giờ va phải hàng hóa của ta rồi, phải làm sao đây?”
Người bán hàng rong vẻ mặt oán giận nói với nữ tử.
“Xin lỗi, xin lỗi, bọn ta đền.”
Tiểu Tê Tử nhỏ tiếng nói với cha: “Những nữ tử này đều là vì nhìn cha mới va phải người bán hàng rong đó.”
Lý Nguyên bất lực nhún vai.
Cái này cũng không thể trách hắn chứ?
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, tự nói một mình: “Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?”
Tiểu Tê Tử đang nghi hoặc, đột nhiên, nàng cảm thấy hoa mắt, ngay tiếp theo, nàng phát hiện, mình lại đã đến, một nơi xa lạ.
Nơi này, không có bầu trời, không có mặt đất, không có gió thổi, không có âm thanh, không có núi sông dòng nước, chỉ là một mảng hư vô, thi thoảng có thể nhìn thấy vài chấm sao từ nơi xa vụt tới, xung quanh mơ hồ, trông vô cùng hiu quạnh.
Vẫn may, Tiểu Tê Tử nhìn thấy cha ở bên cạnh, vẫn nắm bàn tay nhỏ của nàng, trong lòng mới không biểu hiện sự hoảng loạn.
Tiểu Tê Tử quan sát một chút không gian kì quái này, lại dùng chiếc ủng da giẫm lên mặt đất trống không, hiếu kỳ hỏi cha: “Cha, đây là nơi nào?”
Lý Nguyên: “Đây là không gian Hỗn Độn vực ngoại.”
Tiểu Tê Tử kinh ngạc nói: “Chúng ta đến nơi này làm gì?”
Lý Nguyên: “Đợi một đồ vật.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, không khỏi hiếu kỳ mở to mắt lên, nàng không hiểu, đồ vật gì, cần phải đến nơi không phân trên dưới trái phải gì như thế này để đợi?
Hai người nắm tay nhau, yên tĩnh đứng trong không gian Hỗn Độn, lặng lẽ nhìn nơi sâu của Hỗn Độn.
Khoảng thời gian nửa phút trôi đi, một tia U quang đột nhiên từ trong nơi sâu Hỗn Độn bay về phía vị trí hai người đang đứng.
Tia U quang này lóe lên pháp tắc thần bí, gần như là dung hòa làm một với Hỗn Độn xung quanh, nếu như là tu sĩ bình thường, cho dù U quang bay đến trước mắt, cũng không nhìn thấy sự tồn tại của U quang.
Có điều, dưới sự quan sát của chín tầng Thánh Đồng của Tiểu Tê Tử, nàng vẫn là nhìn thấy U quang bay đến.
U quang mau chóng tiến gần lại phía hai người, có điều, chính vào lúc U quang sắp bay đến trước mặt hai người, một tia sáng giống như mạng nhện, đột nhiên xuất hiện ở bị trí cách Tiểu Tê Tử và Lý Nguyên vài mét.
Tia sáng như mạng nhện này, tỏa ra uy áp đáng sợ không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả, khí tức mà mỗi một tia sáng phát ra, có thể tiêu diệt vô số ngân hà, so với pháp tắc mà Thánh Nhân thi triển ra, còn đáng sợ hơn vài phần.
Đây chính là lưới pháp tắc của Thiên Đạo Hồng Hoang, do ba nghìn pháp tắc Thiên Đạo đan dệt với nhau mà thành, duy trì bảo vệ sự ổn định của Hồng Hoang.
Bất kể là sinh vật vực ngoại tiến vào Hồng Hoang, hay là sinh vật Hồng Hoang rời khỏi vực ngoại, đều phải xuyên qua lưới pháp tắc Thiên Đạo này mới được.
Tia U quang trên tấm lưới pháp tắc Thiên Đạo, chỉ thấy trên tia U quang chợt trở nên nhấp nháy lập lòe, lực pháp tắc mà nói phát ra, lại có tác dụng làm tan rã lưới pháp tắc Thiên Đạo.
U quang không ngừng di chuyển về lưới pháp tắc Thông Đạo, dường như muốn xuyên qua lưới pháp tắc Thông Đạo vậy.
Chính vào lúc này, một bóng người gầy guộc xuất hiện phía trước tấm lưới pháp tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận