Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 516 - Uy thế của Khổng Tuyên, vạn người khó chống lại!

Con Kim Sí Đại Bàng Điểu này chính là tọa kỵ của Nhiên Đăng đạo nhân thu phục trước đây – Vũ Dực Tiên.
Cũng chính là đệ đệ cùng mẹ sinh ra của Khổng Tuyên.
Nhưng mà chủng tộc của hai huynh đệ không giống nhau, lại còn ít gặp nhau cho nên không có nhiều tình cảm.
Hơn nữa bây giờ nguyên thần của Vũ Dực Tiên đã bị Nhiên Đăng đạo nhân dùng bí pháp khống chế, cho nên Vũ Dực Tiên vốn không thể quan tâm đến tình cảm huynh đệ với Khổng Tuyên.
Sở dĩ Nhiên Đăng đạo nhân mong chờ vội chạy đến đối phó Khổng Tuyên đương nhiên là vì xem trọng thực lực của Khổng Tuyên, muốn thu phục Khổng Tuyên làm tọa kỵ của mình.
Sau khi hắn đến chiến trường, không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng liên thủ với Vũ Dực Tiên chiến đấu với Khổng Tuyên.
Nhưng mà bàn tính của Nhiên Đăng đạo nhân bị đánh đến mức kêu leng keng, cho dù hắn liên thủ với Vũ Dực Tiên vẫn không phải là đối thủ của Khổng Tuyên.
Trấn Thiên Quan, Liên Cửu Đăng của Nhiên Đăng đạo nhân không những bị thần quang ngũ sắc quét qua, bản thân hắn suýt nữa cũng bị Long Tuyền bảo đao chém làm hai.
Cũng may Vũ Dực Tiên dựa vào thuật ngự phong, kịp thời cứu thoát Nhiên Đăng đạo nhân, nếu không, chỉ e rằng Nhiên Đăng cũng lên bảng Phong Thần rồi.
Nguyên thần của Vũ Dực Tiên bị khống chế, một khi Nhiên Đăng chết hắn cũng phải chết, do đó không thể không cứu Nhiên Đăng đạo nhân.
Sau khi Nhiên Đăng bị Khổng Tuyên dạy dỗ một bài học, hắn không dám đấu pháp với Khổng Tuyên nữa.
Khương Tử Nha thấy phó giáo chủ Xiển giáo cũng không đối phó lại Khổng Tuyên, coi như hoàn toàn ngơ ngác.
Lẽ nào phải đi mời Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn đích thân ra tay?
Trong lúc Khương Tử Nha đang do dự có nên đi cầu cứu sư phụ và đại sư bá hay không thì một người đạo nhân trung niên đầu hói, trên gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, cưỡi tường vân, đạp lên kim quang, trong tay cầm một nhánh cây, trên đầu có một viên Xá Lợi Tử, bất ngờ đáp xuống Tây Kỳ.
Nhiên Đăng đạo nhân nhìn thấy người đến, không khỏi kinh ngạc. Hắn vội vàng chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến Chuẩn Đề đạo nhân, không ngờ chuyện này lại kinh động đến Chuẩn Đề đạo nhân.”
Khương Tử Nha, Dương Tiễn biết được đối phương lại là Chuẩn Đề Thánh Nhân của Tây Phương, cũng lần lượt hành lễ.
Chuẩn Đề đạo nhân mỉm cười nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tính được các ngươi sẽ gặp khó khăn tại đây, cho nên mời ta ra trận giúp các ngươi một tay.”
Nhiên Đăng đạo nhân thầm nghi ngờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn sao có thể mời Chuẩn Đề giúp đỡ chứ? Nếu thật sự vì đối phó với Khổng Tuyên, chẳng qua là chuyện trong suy nghĩ của Thánh Nhân cần gì phải nợ Chuẩn Đề một ân tình chứ?
Khương Tử Nha lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe Chuẩn Đề nói đến giúp đỡ đối phó Khổng Tuyên thì vui mừng khôn xiết: “Có Thánh Nhân đích thân ra tay, Khổng Tuyên ắt sẽ bị diệt.”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Khổng Tuyên có duyên với Tây Phương, ta sẽ thu phục yêu này đưa độ về thế giới Tây Phương cực lạc, lắng nghe Phật pháp.”
Hóa ra là đến độ Khổng Tuyên! Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân chợt bừng tỉnh.
E rằng giáo chủ và Tây Phương Nhị Thánh đã thỏa thuận với nhau gì đó, cho nên mới để Chuẩn Đề đến thu phục Khổng Tuyên.
Nghĩ đến việc Khổng Tuyên lập tức bị Chuẩn Đề đạo nhân thu phục, trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân không khỏi cảm thấy mất mát.
Nếu Chuẩn Đề đạo nhân đã nhìn trúng Khổng Tuyên, vậy thì chẳng còn chuyện của hắn rồi.
Chuẩn Đề đạo nhân nói vài câu xong cũng không chậm trễ nữa, hắn lập tức xuất doanh tìm Khổng Tuyên.
Mặc dù Khổng Tuyên không nhận ra Chuẩn Đề, nhưng hắn nhìn thấy Đại Đạo dị tượng tràn ngập xung quanh người Chuẩn Đề, trong lòng trầm xuống, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn chỉ cảm thấy khí tức phát ra từ đạo nhân đầu hói trước mặt còn đáng sợ hơn tất cả các tu sĩ mà hắn từng gặp gấp nhiều lần.
Do đó hắn không ra tay ngay lập tức mà ôm quyền hỏi Chuẩn Đề đạo nhân: “Xin hỏi, tôn hạ là đạo hữu ở đâu?”
Chuẩn Đề đạo nhân cầm lấy Thất Bảo Diệu Thụ, nét mặt thản nhiên nói: “Ta là Chuẩn Đề của Tây Phương.”
Ầm!
Khổng Tuyên cảm thấy trong đầu có một tiếng sét nổ tung vang lên, chấn động đến mức tâm thần của hắn lay động, nét mặt trắng bệch.
Hắn không ngờ đạo nhân đầu hói này lại là Tây Phương Thánh Nhân.
Thánh Nhân ra trận, ta còn đánh cái rắm!
Trước đây Lý gia nói ta sẽ làm hòa thượng, còn sẽ bị hóa thành tọa kỵ, e rằng bởi vì Chuẩn Đề.
Đây chính là kiếp nạn của mình!
Khổng Tuyên đè nén nỗi kinh ngạc trong lòng, nét mặt hắn khó coi nhìn Chuẩn Đề nói: “Đương triều quốc sư Di Lặc cũng là đệ tử Tây Phương các ngươi, tại sao Thánh Nhân không giúp đỡ bên đệ tử của mình là lại giúp đỡ đám loạn thần tặc tử.”
Chuẩn Đề lạnh nhạt nói: “Ta tính ra ngươi và Tây Phương có duyên, do đó đặc biệt đến đây để độ ngươi đến hưởng thụ thế giới cực lạc, còn về chuyện thế tục ta không nhúng tay vào.”
Khổng Tuyên nói: “Ta là nguyên soái Thành Thang, nắm giữ binh mã thiên hạ cũng là một người trong thế tục. Nếu như Thánh Nhân không nhúng tay vào chuyện thế tục, tại sao lại đến đây độ ta? Không phải mâu thuẫn hay sao?”
Khóe miệng Chuẩn Đề giật một cái, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng mà dù sao da mặt hắn dày, do đó cũng không đỏ mặt, vẫn bình tĩnh như thường nói: “Trong mệnh của ngươi đã định có duyên với Tây Phương, ta chẳng qua thuận theo Thiên Đạo.”
Khổng Tuyên bình tĩnh nói: “Nếu đã có duyên với Tây Phương, một khi duyên đến ta sẽ tự đến Tây Phương, cần gì Thánh Nhân đến độ.”
Chuẩn Đề đạo nhân chậc lưỡi: “Chỉ vì có người bị ma niệm quấn tâm, không biết thiên mệnh cho nên buộc phải độ hóa.”
Hắn không muốn nhiều lời với Khổng Tuyên nữa, hắn cảm thấy con người Khổng Tuyên này miệng mồm quá nhanh nhẹn, đỡ phải lại nói ra mấy câu khiến hắn không giữ nổi mặt mũi.
Vì thế hắn giải thích một câu rồi lại nói tiếp: “Không cần nói nhiều, ngươi bỏ Bồ Đao xuống, tự nguyện đi đến Tây Phương cùng ta lễ Phật, hay là muốn sau khi ta chế ngự ngươi, độ ngươi đến Tây Phương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận