Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1223 - Là ta không đủ đẹp, hay là ngươi không rung động nổi?

“Ban ngày ta dạo chơi với người trong núi, không ngờ tách bạn bè, không tìm được đường xuống núi. Hiện giờ sắc trời đã tối, tiểu nữ lo sợ bất an, may mà trông thấy nơi này có ngọn đèn, không ngờ gặp được công tử, không biết công tử có thể nhận tiểu nữ ở lại một đêm hay không, tiểu nữ cảm kích vô cùng.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Miếu này cũng không phải là của ta, ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại. Chỉ là, ngươi là một nữ tử, ở chung phòng với một nam tử xa lạ, không sợ người khác đàm tiếu sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi nói: “Ta không dám ở một mình ở vùng hoang vu này, hơn nữa nơi này không có ai khác, xảy ra chuyện gì người khác cũng sẽ không biết.”
Điều này, ta đã nói đủ rõ ràng rồi phải không?
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến thầm nghĩ.
Nàng lén nhìn về phía Lý Nguyên, vẻ mặt đột nhiên sửng sờ.
Chỉ thấy Lý Nguyên lại cầm sách lên đọc.
Đây là không muốn nói chuyện với ta nữa sao?
Ta đã nói nơi này không có ai khác, xảy ra chuyện gì người khác cũng sẽ
không biết, nhưng sao ngươi còn thờ ơ vậy?
Là ta không đủ đẹp, hay là ngươi không rung động nổi?
Bỏ đi, đây là một người gỗ, vẫn là ta chủ động đôi chút.
Nhiếp Tiểu Thiến sửa sang lại cảm xúc, nàng bước nhanh đến bên cạnh Lý Nguyên, hỏi hắn: “Tiểu nữ Nhiếp Tiểu Thiến vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?”
Hả, trên người hắn rất thơm, có mùi hoa lan, thơm quá đi.
Nhiếp Tiểu Thiến không nhịn được tham lam hít sâu vài hơi.
Lý Nguyên: “Lý Nguyên. Cái đó, lúc ngươi nói chuyện có thể tránh xa ta ra chút được không, hơi thở sắp phun lên mặt ta rồi.”
Thì ra lúc Nhiếp Tiểu Thiến nói chuyện, mặt nàng và Lý Nguyên quá gần. Nhiếp Tiểu Thiến vốn không tránh xa ra, ngược lại, nàng còn cố ý kề sát lại một chút, cơ thể cũng sắp dựa vào người Lý Nguyên.
“Lẽ nào ngươi chê ta hôi miệng.”
Nàng bật hơi như lan nói với Lý Nguyên, Lý Nguyên dùng sách chặn cơ thể của Nhiếp Tiểu Thiến lại để nàng không thật sự dựa vào người mình:
“Thì ra ngươi cũng biết ngươi hôi miệng? Lúc nói chuyện còn gần như vậy?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Biểu cảm của nàng cứng đờ.
Có chút nghi ngờ cuộc sống.
Lẽ nào ta thật sự hôi miệng sao?
Nàng vội vàng dùng ống tay áo che mặt của mình lại, sau đó xoay người hà một hơi, ngửi một cái.
Không có!
Thơm ngào ngạt.
Nhưng tại sao hắn lại nói ta bị hôi miệng?
Đây thực sự là nam nhân sao?
Móng heo này!
“Lời nói của công tử khiến nô gia rất tổn thương.”
Vẻ mặt của Nhiếp Tiểu Thiến khổ sở nói, nàng còn dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Có dáng vẻ ta rất ấm ức, mau đến an ủi ta đi.
Tất nhiên Lý Nguyên không đi an ủi Nhiếp Tiểu Thiến, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Lời nói thật đều rất đau lòng.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp được nam nhân sắt thép như vậy.
Không một chút biết thương hoa tiếc ngọc.
Hừ, ta không tin ngươi thật sự thờ ơ với ta, không gần nữ sắc.
Nàng thu lại cảm xúc đôi chút, bàn tay ngọc đột nhiên đoạt lấy quyển sách trong tay Lý Nguyên, tò mò nói: “Không biết công tử xem sách gì, lại xem đến mê mẩn như vậy?”
Nàng nhìn về phía bìa sách, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ lớn “Liêu Trai Chí Dị” rất rõ ràng.
“Đây là sách gì vậy?”
Nàng tò mò nói.
Lý Nguyên thấy Nhiếp Tiểu Thiến cầm Liêu Trai Chí Dị, chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng thú vị.
Cũng không biết, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy tình tiết trong sách về nàng thì sẽ có phản ứng gì?
Chắc là rất thú vị.
Trong lòng Lý Nguyên cảm thấy hứng thú, trên miệng không chần chừ, hắn trả lời: “Tiểu thuyết, vật tiêu khiển giết thời gian.”
Nhiếp Tiểu Thiến cười duyên nói: “Ta thấy ngươi xem nhập tâm như vậy, còn tưởng ngươi đang đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, chuẩn bị thi lấy công danh, không ngờ lại đọc tiểu thuyết.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thi công danh quá mệt, ta không thích.”
Nhiếp Tiểu Thiến tùy ý lật xem Liêu Trai Chí Dị trong tay, đột nhiên, vẻ mặt nàng ngây ra, tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì nàng thấy một cái tên quen thuộc ở trong sách.
Cái tên này rõ ràng là “Nhiếp Tiểu Thiến”.
“Kỳ lạ, sao trong này lại viết tên ta?”
“Lẽ nào là trùng hợp?”
Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc, không khỏi sinh ra hứng thú với tiểu thuyết này, nàng lập tức ngừng khiêu khích Lý Nguyên, bắt đầu lật xem tiểu thuyết có Nhiếp Tiểu Thiến này.
Lý Nguyên thấy thế, cũng không chặn lại, mặc cho Nhiếp Tiểu Thiến đọc tiểu thuyết của mình.
Tiểu thuyết vốn không quá dài nên Nhiếp Tiểu Thiến đọc xong rất nhanh.
Chỉ thấy biểu cảm của nàng rất kinh ngạc.
Vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm sách trong tay, rất lâu sau cũng không thể nói nên lời.
Nàng tuyệt đối không ngờ Nhiếp Tiểu Thiến trong truyện này lại có thân thế tương tự với nàng.
Đều là chết lúc mười tám tuổi, đều được lão lão thụ yêu điều khiển, đều ở trong chùa Lan Nhược, đều thân bất do kỷ hấp thu nguyên dương của nam tử xa lạ cho lão lão, đều muốn thoát khỏi sự khống chế của lão lão...
Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Cốt truyện trong tiểu thuyết này không phải là ta sao?
Nhưng sao chuyện của ta lại có thể được viết trong tiểu thuyết?
Hơn nữa còn có chuyện liên quan đến tương lai của ta?
Lẽ nào hiện tại ta đang nằm mơ?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến nhéo khuôn mặt mình một cái.
“y ya.”
Nàng không nhịn được đau đớn, nhẹ giọng kêu lên.
Thực sự là đau đớn, trông không giống như đang nằm mơ!
Nhưng như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến lại càng mơ màng.
Có một cảm giác như rơi xuống đám mây, không chân thật.
Lý Nguyên nhìn Nhiếp Tiểu Thiến có vẻ mặt ngốc trệ, chỉ cảm thấy có suy nghĩ.
Hắn không khỏi uống một ngụm coca.
Cũng không biết đợi bao lâu, lúc này Nhiếp Tiểu Thiến mới lấy lại tinh thần từ trong thất hồn lạc phách, chỉ thấy vẻ mặt nàng nghi ngờ nhìn Lý Nguyên, sau đó chỉ vào Liêu Trai Chí Dị ở trong tay, hỏi Lý Nguyên: “Đây, đây, tiểu thuyết trong sách này có chuyện gì vậy? Tại sao lại có người tên là Nhiếp Tiểu Thiến?”
Lý Nguyên ăn một miếng thịt bò khô, mỉm cười nói: “Thiên hạ nhiều người trùng tên, có gì mà kỳ lạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận