Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1592 - Ngươi có hiểu lầm gì với Thánh Nhân vậy (2)

Công Tôn Tập Nhã u ám nói: “Ngươi định mạo phạm uy nghiêm Thánh Nhân?”
Khí thế trên người Võ Chiếu, mạnh mẽ bùng phát, quan khí tử sắc, như lọng bao phủ càn khôn, tỏ ra uy nghiêm vô cùng, khí phách lộ ra.
Nàng trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã cảm thấy như vậy, vậy ta cũng không thể nói gì hơn.”
Trên mặt Công Tôn Tập Nhã lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Chút khí thế này của ngươi, như ánh sáng đom đóm, chẳng lẽ còn muốn chống lại ta?”
Nói xong, chỉ thấy uy áp Thánh Nhân trên người hắn mạnh mẽ bộc phát, như bẻ gãy cành khô, trực tiếp đụng vào quan khí của Võ Chiếu đến mức lung lay sắp đổ.
Võ Chiếu, lại càng cảm thấy một luồng uy áp khủng bố không cách nào dùng lời nói hình dung, từ quá khứ tương lai, từ trong thời không như thủy triều hất vào mặt ép xuống.
Nàng chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều sắp bị chen bể, máu tươi đều sắp ngưng kết, nguyên thần bị ép tới mức không thể động đậy.
Pháp lực, càng là mất đi tác dụng.
Chỉ riêng uy áp đối phương phát ra, đã làm nàng triệt để mất đi sức phản kháng.
Thánh Nhân, quả nhiên kinh khủng như vậy.
Công Tôn Tập Nhã thấy sắc mặt Võ Chiếu trở nên trắng bệch, trên mặt không nhịn được hiện lên một tia sảng khoái.
Nếu không thể đạt được, vậy thì hủy diệt!
Triệt để phá huỷ tôn nghiêm của ngươi, xem ngươi sau này còn cao ngạo thế nào!
“Hiện tại, ngươi vẫn kiên trì không quỳ sao?”
Hắn hỏi Võ Chiếu.
Võ Chiếu cắn chặt răng, không mở miệng.
Chỉ liều mạng chống cự lại uy áp cuồn cuộn xung quanh.
Thấy Võ Chiếu vẫn không nguyện ý chịu thua, sắc mặt Công Tôn Tập Nhã trở nên có chút khó coi.
Hắn cũng không nói thêm gì, thân thể hơi chấn động, trên người hắn, lập tức bay ra từng luồng đạo văn.
Đạo văn mang theo đạo vận vô thượng, giống như có thể mê hoặc chúng sinh.
Võ Chiếu vốn đang cắn chặt răng ngà, sau khi thân thể của nàng bị đạo văn thổi qua, hốc mắt nàng, đột nhiên trở nên mê mang, lòng phản kháng, cũng dần biến mất.
Thân thể của nàng, cũng đứng không được thẳng tắp nữa.
Hai chân, đang cong xuống mặt đất.
Vù!
Song đúng lúc này, bầu trời đột nhiên hà quang phổ chiếu, diệu âm xướng vang.
Có thiên nữ vung hoa, có huyền nga tấu nhạc, có thụy thú chạy tới, có tử khí mở đường.
Cảnh tượng hùng vĩ, giống như Thánh Nhân giáng thế.
Công Tôn Tập Nhã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám cung nga mặc nghê thường, trong tay hoặc cầm giỏ hoa, hoặc cầm bình ngọc, vây quanh một chiếc long liễn kim sắc, ngự không bay tới vị trí thư phòng.
Long liễn vô cùng hoa lệ, trên vương tọa kim sắc chính giữa long liễn, ngồi một nữ sinh dáng dấp non nớt.
Nữ sinh thoạt nhìn chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
Nàng mặc long bào, đầu đội mũ miện, chân mang giày tử vân long văn, tuy rằng tuổi nhỏ, lại tự có một luồng khí phách nhìn xuống tam giới.
Tuy Công Tôn Tập Nhã từ trước tới nay chưa từng gặp nữ tử này, nhưng mà, chỉ dựa vào ăn mặc, tọa giá của đối phương, hắn liền biết, nữ tử này, nhất định chính là nữ hoàng Tiên Đường.
Trong quyển tiểu thuyết ‘Kiếm của thập tam thiếu gia’, tuy rằng cũng từng xuất hiện tình tiết của nữ hoàng Tiên Đường, nhưng mà, nữ hoàng Tiên Đường chỉ là tóm lược, làm bối cảnh xuất hiện của câu chuyện, chưa từng có miêu tả chính diện.
Là một vai phụ văn chương ít đến đáng thương, không xứng lộ mặt.
Công Tôn Tập Nhã không nghĩ tới, nữ hoàng Tiên Đường uy chấn Hồng Hoang, hình tượng vậy mà là một nữ hài.
Chuyện này, có chút bất ngờ!
Công Tôn Ương cũng rất bất ngờ.
Còn có hơi bối rối.
Hắn ngoài ý muốn là, chuyện này thế mà kinh động đến Nữ hoàng bệ hạ.
Nữ hoàng bệ hạ là người đã thống ngự Tiên Đường vô số năm tháng.
Tiên Đường, cũng là dưới sự thống trị của Nữ hoàng bệ hạ, mới có thể dẫn dắt Nhân tộc, phát triển ngạo thị thế lực đỉnh cấp của Hồng Hoang như Thiên Đình, Phật môn, Huyền môn, Yêu tộc, bảo vệ Nhân tộc vô số lượng kiếp.
Điều này cũng khiến Nhân tộc đối đãi với nữ hoàng Tiên Đường còn cung kính hơn cả Thánh Nhân.
Địa vị của nữ hoàng Tiên Đường ở trong lòng Nhân tộc, là không gì sánh bằng.
Công Tôn Ương cũng bội phục văn thành võ công của Nữ hoàng bệ hạ từ tận đáy lòng.
Cũng biết thực lực của Nữ hoàng bệ hạ, sâu không lường được.
Bây giờ, ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều đã bị kinh động, không biết nên làm sao mới có thể giải quyết tốt hậu quả?
con trai có thể ứng đối không đây?
Khoảnh khắc huyền nhạc trên không trung vang lên, Võ Chiếu cũng từ trong mê mang tỉnh táo lại.
Nàng nhìn thấy dị tượng trên không, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mừng rỡ.
Nữ hoàng bệ hạ đã bị kinh động, ta không lo nữa!
Rất nhanh, loan giá của Tiểu Tê Tử đã dừng trên không thư phòng.
Võ Chiếu vội vàng tiến lên, khom mình hành lễ nói: “Vi thần bái kiến ngô hoàng. Đa tạ bệ hạ xuất thủ cứu giúp.”
“Võ ái khanh bình thân.”
Tiểu Tê Tử bình tĩnh gật đầu.
Vừa rồi nàng ở trong cung xử lý chính vụ, cảm nhận được khí tức của Võ Chiếu và Công Tôn Tập Nhã, thấy đại thần nhà mình đang trong hiểm cảnh, tự nhiên không thể ngồi yên không để ý đến, vì vậy bèn xuất thủ giúp Võ Chiếu một tay.
Ánh mắt Tiểu Tê Tử nhìn Công Tôn Tập Nhã.
Công Tôn Tập Nhã cũng nhìn nữ hoàng Tiên Đường.
Trong lòng hắn chợt động, thân hình lập tức chậm rãi bay lên không, cuối cùng trở thành nhìn thẳng Tiểu Tê Tử.
Hắn là người xuyên việt, sẽ không giống như lão tử hờ nhà mình, có lòng kính nể với nữ hoàng.
Thứ hắn kính nể, chỉ có thực lực.
Mà thực lực của nữ hoàng, chỉ có Chuẩn Thánh đại viên mãn mà thôi, căn bản không đủ để hắn kính nể.
Vì vậy, hắn sẽ không để nữ hoàng nhìn xuống hắn.
“Tuy Võ Chiếu hơi mạo phạm ngươi, nhưng đã nhận lỗi, ngươi cần gì phải hùng hổ doạ người, không tha không bỏ.”
Tiểu Tê Tử nhìn Công Tôn Tập Nhã, không nhanh không chậm nói.
Nhìn thấy Võ Chiếu, thì Tiểu Tê Tử đã biết rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.
Công Tôn Tập Nhã hỏi ngược lại: “Thánh Nhân chịu nhục, há chỉ bằng một câu chịu lỗi là có thể giải quyết?”
Tiểu Tê Tử hờ hững: “Võ Chiếu chỉ cự tuyệt ngươi, thực ra cũng không tính là sỉ nhục ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận