Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1457 - Nỗi sợ hãi của Vu Tiểu Ngư!

Hắn cảm thấy cơ thể của mình giống như quả bóng bay, mặc cho Đát Kỷ xoa bóp.
Đau đớn bên trong quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Xương cốt của hắn đã vỡ thành bột mịn.
Kinh mạch của hắn đã đứt nát thành bụi bặm.
Máu tươi của hắn đã tan thành sợi bông.
Hắn cảm thấy, toàn thân trên dưới của mình cũng chỉ còn nguyên thần vẫn hoàn hảo.
Nhưng dù nguyên thần hoàn hảo, thì cũng đón nhận đau đớn kéo dài không dứt.
Vu Tiểu Ngư nghĩ không ra, tại sao bản thân lại không có chút sức trả đòn ở trước mặt Đát Kỷ?
Chẳng phải bản thân vô địch ở Thiên Cơ sơn sao?
Tại sao ta không chặn được công kích của nàng?
Đây đâu được xem là vô địch?
Cùng là Đại Đạo, sao chênh lệch của mọi người lại lớn như vậy?
Cũng không có khả năng, nàng lợi hại hơn Đại Đạo đó chứ?
Ông trời ơi, rốt cuộc ta đã trêu chọc đến tên biến thái gì vậy?
Đát Kỷ thấy một Thiên Đạo chí cao bị mình thao túng trong lòng bàn tay, không chút phản kháng lại, vui vẻ đến mức mặt đều nở nụ cười.
Cảm giác nắm quyền sát sinh đúng là quá đã.
Nàng không khỏi hét lên với ca ca và cháu gái: “Ba chúng ta thực sự là quá lợi hại!”
Lý Nguyên: “...”
Tiểu Tê Tử: “...”
Là ba chúng ta lợi hại sao?
Không phải là một mình phụ thân lợi hại à?
Tiểu Tê Tử thầm chửi bới.
Vu Tiểu Ngư nghe thấy tiếng la hét của Đát Kỷ, hắn cũng chú ý tới Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ.
Tuy Đát Kỷ lợi hại, nhưng chỉ cần ta bắt được Nữ hoàng Tiên Đường và tên mặt trắng đó, chẳng phải có thể khiến Đát Kỷ không dám hành động thiếu suy nghĩ sao?
Nghĩ đến đây, Vu Tiểu Ngư không chút do dự, lập tức nhẫn nhịn đau đớn trên người, tế xuất một Đại Đạo pháp liệm vọt về phía Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
“Ào ào ào!”
Chỉ thấy xung quanh cơ thể Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử đột nhiên hiện ra một sợi xích sắt to bằng thùng nước muốn trói hai người họ lại.
Nhưng Lý Nguyên chỉ liếc nhìn xích sắt một cái, xích sắt trực tiếp tán loạn thành hư vô.
Trong lòng Vu Tiểu Ngư khiếp sợ, hắn không rõ sao đánh lén của mình lại bị phá rồi?
Hắn không nghĩ ngợi nhiều, vẫn chưa chết tâm, lại triển khai công kích, chỉ thấy một cốt thủ cực lớn không hề báo trước vươn ra từ trong hư không, dùng tốc độ vượt qua thời không, bắt về phía Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Có ý đồ nắm chặt Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử trong tay.
Chỉ là, cốt thủ vừa tiếp cận Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử đã tán loạn thành hư vô giống như xích sắt Đại Đạo vừa rồi.
Vu Tiểu Ngư lại thi triển mấy trăm loại công kích, đáng tiếc, tất cả đều vô công mà trở về, xung quanh Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử giống như có một tầng cấm địa pháp tắc, cho dù pháp thuật nào tiếp cận cấm địa này đều sẽ biến mất.
Trên trán Vu Tiểu Ngư không khỏi phủ đầy một lớp mồ hôi.
Vừa vội, vừa đau.
Hắn không ngờ kế hoạch muốn bắt Lý Nguyên và Nữ hoàng Tiên Đường của mình lại thất bại.
Đát Kỷ, không thể địch nổi như vậy sao?
Hắn còn tưởng rằng mình công kích Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử đều là do Đát Kỷ phá.
Bởi vì công kích của Vu Tiểu Ngư quá nhanh, đợi sau khi công kích kết thúc, Đát Kỷ mới chú ý tới tình hình của ca ca và Tiểu Tê Tử phía bên kia.
Nàng lập tức nổi giận.
“Không ngờ ngươi còn dám phản kháng.”
Nàng đưa tay chỉ về Vu Tiểu Ngư.
“Ta muốn tước đoạt hệ thống của ngươi.”
Đát Kỷ vừa nói xong, lập tức thấy huyền quang màu tím từ đỉnh đầu Vu Tiểu Ngư bay ra.
Vu Tiểu Ngư lập tức phát hiện tu vi Thiên Đạo chí cao của mình đã biến mất.
Thần thức phá diệt vạn pháp cũng không thấy nữa.
Cơ thể Hỗn Nguyên bất hoại cũng biến thành phàm thai tục thể.
Hắn lại trở thành một người phàm.
Vu Tiểu Ngư lập tức hoảng hốt.
Trở nên hoang mang lo sợ, luống cuống tay chân.
Hắn hét điên cuồng với hệ thống trong lòng: “Hệ thống, ngươi đâu rồi? Hệ thống, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hệ thống, đù mé ngươi nói gì đi?”
Nhưng hệ thống vốn đi theo bên cạnh, lần này hoàn toàn không đáp lại hắn.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt phủ khắp toàn thân Vu Tiểu Ngư, sợ tới mức cơ thể hắn không khống chế được mà run rẩy.
Lẽ nào hệ thống của ta thật sự bị Đát Kỷ lấy đi rồi?
Cho nên lúc này tu vi của ta mới đột nhiên biến mất?
Huyền quang màu tím bay từ trong cơ thể ta chính là hệ thống của ta sao?
Nhưng chẳng phải hệ thống đã ràng buộc thành một thể với linh hồn à?
Tại sao chỉ một câu nói của Đát Kỷ đã tước đoạt được hệ thống của ta?
Có cần dễ dàng như vậy không?
Hai mắt Vu Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Đát Kỷ, trong mắt hoảng sợ và tràn ngập dấu chấm hỏi.
Hiện tại nên làm gì đây?
Ta nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó lần này?
Hôm nay ta có chết tại nơi này hay không?
Nhưng ta không muốn chết!
Sau khi Đát Kỷ tước đoạt hệ thống của Vu Tiểu Ngư thì không tra tấn hắn nữa.
Hiện tại Vu Tiểu Ngư đã biến thành một người phàm, hoàn toàn không chịu nổi tra tấn vừa rồi.
Chỉ thấy Đát Kỷ đưa một ngón trỏ ra, dùng đầu ngón tay nâng hệ thống của Vu Tiểu Ngư lên, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn.
“Hiện tại, ngươi biết chênh lệch giữa ngươi và ta lớn bao nhiêu chưa?”
Vu Tiểu Ngư mặt như tro tàn hỏi Đát Kỷ: “Tu vi của ngươi rốt cuộc cao bao nhiêu?”
Đát Kỷ chậm rãi nói: “Tu vi của ta à, chính là Chuẩn Thánh.”
“Không thể nào.” Vu Tiểu Ngư hoàn toàn không tin: “Chuẩn Thánh sao có thể lợi hại như vậy?”
Đát Kỷ: “Không tin thì thôi. Hiện tại ngươi cảm thấy nên khắc phục hậu quả như thế nào?”
Vu Tiểu Ngư nghe vậy, sắc mặt lập tức xanh mét, một trận trắng, một trận đỏ, biến ảo bất định.
Hiện tại hắn đã trở thành thịt trên tấm thớt, chỉ có thể mặc cho Đát Kỷ xử trí, nên có thể tưởng tượng được tâm trạng.
“Ngươi muốn thế nào?”
Hắn cẩn thận hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ thản nhiên nói: “Vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không quý trọng.”
Nghe ra trong giọng nói Đát Kỷ ẩn chứa sát ý nồng đậm, tinh thần của Vu Tiểu Ngư trong nháy mắt đã bị sợ hãi lấp đầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận