Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1757 - Mé, sao lại ra vẻ thất bại rồi!

Hoàng Dung thấy cha lại thật sự nhận thua, hai mắt lập tức trừng to giống như chuông đồng.
Nàng không ngờ cha của mình lại thật sự chủ động nhận thua.
Thì ra lão già râu bạc không nói mê sảng!
Lúc này mới đi hai mươi bảy bước đã nhận thua, cũng quá nhanh rồi đi?
Kỳ nghệ của Lý Nguyên trâu bò đến mức đó luôn?
Hoàng Dung nhìn vẻ mặt Lý Nguyên vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ cảm thấy hình như vĩnh viễn không phát hiện hết bí mật trên người Lý Nguyên được.
Chẳng qua nếu phụ thân thua, vậy ta không cần trở về Bách Hoa đảo nữa!
Nghĩ tới đây, tâm trạng Hoàng Dung thoáng cái trở nên phấn chấn vô cùng.
Ha ha, thật tốt quá!
Nếu không phải cố kỵ cha mình, chỉ sợ Hoàng Dung sẽ không nhịn được vui mừng đến nhảy dựng lên
“Ngươi thua, xem ra Hoàng Dung chỉ có thể tiếp tục ở lại làm tạp dịch.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói với Hoàng Vô Tà.
Vẻ mặt Hoàng Vô Tà biến ảo, không biết nên nói gì cho phải.
Với tính cách của hắn, nếu chuyện đã đồng ý thì đương nhiên không thể đổi ý được.
Nhưng bảo hắn chấp nhận kết quả này thì lại rất nghẹn khuất.
Chủ yếu là thua quá nhanh, hắn còn không có chút cảm giác nào.
Lão Tử không nhịn được nói giễu với Hoàng Vô Tà: “Mới hai mươi bảy bước đã nhận thua. Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, dám cười nhạo kỳ nghệ của ta.”
Hoàng Vô Tà thấy Lão Tử nói móc ngay trước mặt mình, thần sắc trở nên càng khó coi.
Sắc mặt hắn thay đổi một hồi, đột nhiên cất giọng nói với Lý Nguyên: “Ta muốn đánh một ván cờ nữa với ngươi.”
“Chẳng lẽ cha muốn đổi ý à?”
Hoàng Dung bất mãn nói.
Hoàng Vô Tà: “...”
Hắn cảm thấy, có thể từ bỏ đứa con gái này rồi.
Rốt cuộc ai là… cha của ngươivậy?
Hắn khó chịu, giải thích với Lý Nguyên: “Ta chấp nhận đặt cược, hoàn toàn không có lý do để thay đổi. Chỉ là ta còn muốn chơi ván nữa với ngươi, hy vọng ngươi có thể đồng ý.”
Hắn muốn lật bàn.
Không phải vì “khế ước bán thân” của Hoàng Dung mà chỉ bởi vì hắn gặp một cao thủ cờ vây, rất vui khi được gặp.
Đã rất nhiều năm rồi Hoàng Vô Tà không gặp được một đối thủ cờ vây.
Thật vất vả gặp được một người, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua.
Nhưng Lý Nguyên lại buông quân cờ xuống.
Hắn đứng dậy chỉ vào Lão Tử, nói với Hoàng Vô Tà: “Ngươi chơi với hắn trước, nếu có thể thắng hắn thì chơi với ta.”
Kỳ nghệ Hoàng Vô Tà có hơi kém, thay vì đánh cờ không có ý nghĩa gì, Lý Nguyên thà đi đọc tiểu thuyết, hoặc vẽ tranh còn thú vị hơn.
Hoàng Vô Tà thấy Lý Nguyên không muốn đánh cờ với hắn, vẻ mặt lập tức thay đổi, có phần vội vàng không muốn từ bỏ, nói với hắn: “Ngươi đánh một ván cờ nữa với ta đi, vừa nãy ta chưa quen thuộc phong cách đánh cờ của ngươi, cho nên mới thua nhanh như vậy.”
Lão Tử lại xoay tay nói với Hoàng Vô Tà: “Hoàng đảo chủ, ngươi vẫn nên chơi cờ với ta đi.”
Hừ, lại dám cười nhạo ta, ta phải cho ngươi biết thực lực chân chính của ta!
Hoàng Vô Tà thấy Lý Nguyên không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là chơi cờ với Lão Tử trước.
Hắn chuẩn bị nhanh chóng giải quyết lão già này, sau đó đánh cờ với Lý Nguyên, từ đó báo thù rửa hận!
Hoàng Vô Tà và Lão Tử bắt đầu đánh cờ…
Mới bắt đầu đánh cờ, Hoàng Vô Tà còn có chút tự tin.
Nhưng đánh cờ chưa được bao lâu, sự tự tin trên mặt Hoàng Vô Tà biến mất toàn bộ.
Trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Hắn phát hiện, kỳ nghệ của lão già tóc trắng lại kinh khủng ngoài dự đoán.
Đối phương bày cục trong từng bước đi, mỗi lần đặt cờ đều tràn đầy bẫy rập, khiến Hoàng Vô Tà đi vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, Hoàng Vô Tà chỉ đi ba mươi bốn bước, đã không thể không quăng cờ nhận thua.
Hoàng Vô Tà ngơ ngác nhìn bàn cờ, đầu của hắn ngây ngốc.
Hắn không ngờ kỳ nghệ lão già này lại khủng bố như vậy.
Mình chỉ đi ba mươi bốn bước đã thua.
Ngược mình dễ dàng giống như đang ngược một con gà.
Hồi nãy ta còn cười nhạo kỹ thuật hắn tệ, là một kẻ chơi cờ dở tệ nữa chứ.
Nếu như hắn là kẻ chơi dở tệ, vậy ta là cái gì?
Nước cờ rác rưởi?
Lão già này, còn có Lý Nguyên nữa, rốt cuộc đều là những người nào chứ?
Tại sao kỳ nghệ của với bọn họ sâu không lường được như vậy?
“Như thế nào, biết chênh lệch giữa ngươi và bọn ta chưa?”
Lão Tử đắc ý hỏi Hoàng Vô Tà.
Miệng Hoàng Vô Tà run lên, hắn nói với Lão Tử với vẻ không tin: “Chúng ta chơi ván nữa.”
Lão Tử nói: “Dù chơi một trăm triệu ván thì ngươi vẫn thua thôi.”
“Đừng nói chắc chắn thế chứ.”
Hoàng Vô Tà không phục.
Lão Tử thản nhiên nói: “Chính là có tự tin đó đấy.”
Sau khi Lý Nguyên ngồi sau quầy, hắn thấy bộ dạng đắc ý của Lão Tử thì không khỏi có phần im lặng lắc đầu.
Lão Tử thật sự là càng ngày càng cuồng vọng, đường đường là Thánh Nhân, lại đắc chí trước mặt một Thái Ất Kim Tiên nho nhỏ.
Haizz!
Hoàng Vô Tà lại chơi hai ván cờ vây với Lão Tử.
Rõ ràng kết cục không xuất hiện bất kỳ điều gì bất ngờ.
Hoàng Vô Tà vẫn thua nhanh gọn lẹ trong vòng một nốt nhạc.
Đồng thời hai ván này hắn đều bị thua ở nước thứ ba mươi bốn.
Không hơn một bước, không thiếu một bước.
Hoàng Vô Tà hiểu được, đây nhất định không phải trùng hợp mà là Lão Tử cố ý làm vậy.
Điều này khiến Hoàng Vô Tà thực sự nhận thức được thực lực cờ vây kinh khủng của Lão Tử.
Cuối cùng Hoàng Vô Tà không thể không thừa nhận, kỳ nghệ của Lão Tử quả thật cao hơn hắn quá nhiều.
Hắn thật sự không phải đối thủ.
Mà kỳ nghệ kinh khủng như thế, lại không đi được tám mươi bước ở trước mặt Lý Nguyên, kỳ nghệ của Lý Nguyên... Hoàng Vô Tà gần như không thể tưởng tượng được.
Chẳng trách Lý Nguyên không muốn đánh cờ với ta.
Mà kỳ nghệ của Lão Tử, rõ ràng đã nhận được sự tôn trọng của Hoàng Vô Tà.
Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng Vô Tà trịnh trọng khom lưng hỏi Lão Tử: “Tại hạ là Hoàng Vô Tà, không biết các hạ xưng hô thế nào? Tu hành ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận