Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 442 - Nữ Oa rưng rưng nước mắt!!

Tại sao Lý Nguyên vẽ cho nàng ta mà không vẽ nàng, để cho Hậu Thổ được dương dương đắc ý. Nàng lôi kéo ống tay áo Lý Nguyên, làm nũng nói: “Ngươi cũng vẽ cho Hậu Thổ rồi thì cũng phải vẽ cho ta một bức, nếu không ta khóc cho ngươi xem.”
Nguyên Phượng thấy Nữ Oa nương nương giống như tiểu nữ sinh làm nũng với Lý Nguyên, khóe miệng không nhịn được mà co quắp, chỉ cảm thấy trái tim muốn vỡ ra rồi.
Thế này cũng quá không Thánh Nhân rồi! Thánh Nhân không phải là cao cao tại thượng, độc đoán muôn đời sao. Nàng có nằm mơ không nghĩ tới, Thành Nhân còn có bán manh và làm nũng! Nguyên Phượng nhìn ánh mắt của Lý Nguyên, quả thực là muốn quỳ lạy.
Nam nhân có thể làm cho Nữ Oa Thánh Nhân làm nũng, thực sự quá lợi hại rồi.
Cánh tay của Lý Nguyên đã bị Nữ Oa lay cho tê rần.
Hắn muốn kéo ống tay áo trong tay Nữ Oa trở về, đáng tiếc Nữ Oa nắm quá chặt, căn bản là không kéo lại được.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Chủ yếu là Hậu Thổ tới đúng lúc, nàng muốn ta vẽ cho nàng một bức họa, đúng lúc ta có tâm trạng liền vẽ cho nàng. Nhưng bây giờ tâm trạng hội họa của ta không còn nữa rồi.”
Lời này của hắn là nói thật. Sau khi hắn vẽ một bức họa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không muốn vẽ bức thứ hai nữa.
Nữ Oa chơi xấu nói: “Ta không cần biết. Ta muốn ngươi vẽ cho ta, nếu không sau này ta ở lại đây không đi, hơn nữa còn luôn kéo ống tay áo ngươi.”
Thoáng cái trán Lý Nguyên lập tức hiện ra ba cái vạch đen.
Đến không đi không sao, nhưng vẫn lôi kéo ống tay áo hắn, vậy sao hắn nghỉ ngơi được! Lúc này Hậu Thổ đứng ra bất bình thay cho Lý Nguyên.
Nàng nói: “Lý Nguyên nói không có tâm trạng vẽ, sao ngươi còn dây dưa không chịu buông, muốn chút da mặt đi chứ?”
“Hừ”
Nữ Oa hừ lạnh với Hậu Thổ một tiếng, liếc mắt nói: “Đây là chuyện của ta là Lý Nguyên, không liên quan tới người ngoài.”
Hậu Thổ lôi một tay khác của Lý Nguyên, không cam lòng yếu thế nói: “Ta không phải là người ngoài.”
Nguyên Phượng thấy thế thì muốn sụp đổ.
Quá điên rồi.
Thánh Nhân sao lại có biểu hiện như nữ sinh vậy chứ.
Ngoài cửa lớn.
Tây Vương Mẫu dẫn theo Cửu Thiên huyền nữ dừng dưới tán cây hoa hòe.
Tây Vương Mẫu tự mình tiến lên gõ cửa.
Nàng thấy Dương Hòe, lập tức cung kính chắp tay nói: “Bái kiến Dương tiền bối, thiếp thân đặc biệt tới đây để cảm tạ Lý công tử.”
Cửu Thiên huyền nữ không tin trừng lớn hai mắt.
Nàng không hiểu, sư phụ sao lại cung kính gọi tiền bối với một người giữ cửa như vậy. Nàng không chịu đựng nổi rồi. Đi vào trong cửa lớn, sau khi đi được một chút, Cửu Thiên huyền nữ lập tức nhỏ giọng hỏi sư phụ sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Sao sư phụ lại gọi hắn là tiền bối?”
Tây Vương Mẫu nghiêm túc nhắc nhở đệ tử: “Đừng nhìn thấy hắn chỉ giữ cửa cho Lý công tử, người này có tu vi thâm sâu không lường được, dù là Thánh Nhân chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.”
Tây Vương Mẫu không biết tu vi chính xác của Dương Hòe, chẳng qua ngay cả chủ nhân Tây Phương Nhị Thánh hắn cũng dám quát lớn, nàng cảm thấy tu vi của Dương Hòe chỉ e là không khác Thược Dược trong miệng Hằng Nga bao nhiêu.
Vì vậy nàng mới nói Thánh Nhân không phải là đối thủ của Dương Hòe, thực ra thì còn hơi khiêm tốn một chút.
Dù là như thế, Cửu Thiên huyền nữ vẫn nghẹn họng nhìn trân trối.
Thánh Nhân không phải là đối thủ của một ông lão giữ cửa. Rốt cuộc là sư phụ điên rồi hay là ta điên rồi, hay là thế giới này điên rồi. Thánh Nhân không phải là tồn tại cao nhất sao? sao một ông lão giữ cửa không đánh thắng được? Chẳng lẽ ông lão này có tu vi còn cao hơn cả Thánh Nhân sao? Vậy thực lực của Lý công tử kia rốt cuộc là tới trình độ nào. Cửu Thiên Huyền Phi phát hiện mình đã không thể tưởng tượng nổi được nữa rồi.
Mang theo tâm tình phức tạp, Cửu Thiên huyền nữ đi theo sư phụ tới vườn trái cây.
Nàng nhìn thấy bên trong viện, ngoại trừ hai vị nữ tử xinh đẹp lúc trước ra còn có thêm một giai nhân phong hoa tuyết nguyệt.
Mà hai mỹ nữ tuyệt sắc, mỗi người một bên lôi kéo ống tay áo Lý Nguyên, trợn mắt nhìn nhau.
Vị Lý công tử này đúng là có diễm phúc. Nữ tử bên cạnh dù là dung mạo hay khí chất, vị nào cũng đánh bại sư phụ.
Cửu Thiên huyền nữ âm thầm nói trong lòng.
Đột nhiên nàng chú ý tới vẻ mặt của sư phụ có gì đó không đúng.
Đôi mắt Tây Vương Mẫu trừng lớn như chuông đồng, cằm mở rộng có thể nhét cả cái trứng ngỗng vào, còn không ngừng co quắp, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, vô cùng sụp đổ.
Lẽ nào sư phụ cũng thích Lý công tử, cho nên nhìn thấy Lý công tử bị hai mỹ nữ tuyệt sắc còn xinh đẹp hơn nàng, sư phụ sụp đổ mất rồi!
Mặc niệm cho sư phụ ba phút!
Trong lòng Cửu Thiên Huyền Nữ đang suy diễn về sư phụ của chính mình.
Hậu Thổ và Nữ Oa vốn đang tranh cãi không ngừng, các nàng đột nhiên chú ý đến động tĩnh ở cửa, không khỏi ngừng cãi cọ.
Hai người thấy là Tây Vương Mẫu đến, mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Hai người hoàn toàn không thèm để tâm đến Nguyên Phượng, cho nên không quan tâm cách nhìn của Nguyên Phượng đối với các nàng.
Các nàng có thể thoải mái thể hiện suy nghĩ trong lòng của mình trước mặt Nguyên Phượng.
Nhưng Tây Vương Mẫu dù sao cũng là đạo sĩ từng cùng học đạo ở Tử Tiêu cung, Nữ Oa và Hậu Thổ ngược lại có chút không dễ biểu hiện một mặt khác của mình trước mặt Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu thấy Nữ Oa và Hậu Thổ đã chú ý đến mình, lập tức kìm chế cơn sóng lớn trong lòng, chắp tay với Nữ Oa và Hậu Thổ nói:
“Tây Vương Mẫu bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân, Hậu Thổ Thánh Nhân.”
Bộp!
Cằm của Cửu Thiên Huyền Nữ lập tức bị dọa đến rơi xuống đất.
Chỉ cảm thấy màng nhĩ ù đi, dáng vẻ ngơ ngác không thể tin vào tai mình.
Hai mỹ nữ tuyệt thế này, vậy mà lại là hai Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Thổ?
Có nhầm không vậy?
Thánh Nhân sao có thể kéo tay áo một nam tử làm nũng ra vẻ đáng yêu, ghen tuông tranh giành?
Như vậy cũng quá sụp đổ hình tượng!
Nữ Oa và Hậu Thổ gật đầu với Tây Vương Mẫu:
“Bái kiến Tây Vương Mẫu đạo hữu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận