Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2244 - Liên minh theo đuổi Lý Nguyên!!

Lộ ra vẻ mặt rất khó hiểu.
Lý Thanh Chiếu nghe vậy, nhất thời nghi ngờ nói: “Tại sao con dao phay lại tự biến mất?”
Vẻ mặt Thái Văn Cơ hoài nghi nhìn Trác Văn Quân, nói: “Không phải là ngươi luyến tiếc lôi ra chia đều đấy chứ?”
Trác Văn Quân thấy Thái Văn Cơ hoài nghi như vậy mình, nhất thời kích động nói: “Ta có thểthề với Nữ Hoàng bệ hạ, nếu như là ta cố ý không lấy dao phay ra thì mặt ta sẽ bị rỗ.”
Thái Văn Cơ ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng dám thề độc như vậy? Xem ra là ta trách oan ngươi.”
Nếu dám thề với Nữ Hoàng bệ hạ, Thái Văn Cơ cũng không hoài nghi Trác Văn Quân nữa.
Lý Thanh Chiếu suy đoán: “Có phải ngươi nhớ nhầm nơi để dao phay rồi hay không? Ngươi cẩn thận tìm lại xem.”
Trác Văn Quân: “Túi đựng đồ của ta ngay cả một hạt bụi cũng không thể thoát khỏi thần thức của ta, dao phay làm sao có thể để sai chỗ được?”
Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ nói: “Vậy đây là chuyện gì xảy ra chứ? Không có khả năng dao phay tự mình mọc chân chạy mất được đâu nhỉ?”
Đầu óc Trác Văn Quân cũng mơ hồ.
Suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra dao phay chạy đi đâu.
Lý Thanh Chiếu suy đoán: “Các ngươi nói, có phải là Lý Nguyên phát hiện Văn Quân có mờ ám, cho nên lén lút đoạt dao phay về rồi không?”
Trác Văn Quân bèn vội vàng lắc đầu nói: “Không có khả năng, làm sao Lý Nguyên có khả năng lặng yên không tiếng động lấy dao phay về từ bên trong túi trữ vật của ta mà không bị ta phát hiện chứ? Coi như là Đại La Kim Tiên, cũng không có thực lực như thế.”
Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”
Chuyện này đã khiến ba người Trác Văn Quân đau đầu một thời gian dài.
Cho đến lần sau, thời điểm nàng lại đi tìm Lý Nguyên thì kinh ngạc phát hiện, con dao phay kia vậy mà còn đặt trong phòng bếp của Lý Nguyên.
Khi đó, nàng mới phản ứng lại.
Việc này, thật sự có quan hệ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên không muốn làm lại dao phay một lần nữa, vì vậy mới không cho Trác Văn Quân trộm dao phay đi.
Trong một khoảng thời gian sau đó, ba người Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ thường thường kết bạn đi vào khách điếm Lý Nguyên ăn cơm chùa.
Tiện cho cà độ thiện cảm của Lý Nguyên với mình.
Trong khoảng thời gian này, đồ ăn do Lý Nguyên làm ra ngon tới mức không gì có thể sánh được, ba người ăn rất nhiều, ăn đến mức no căng bụng.
Nhưng độ thiện cảm với Lý Nguyên, vẫn không có sự tiến triển nào.
Bọn họ có thể mặc sức luận thơ đánh đàn, uống rượu thưởng trà, cùng đánh cờ phơi nắng với Lý Nguyên, quả thực rất sung sướng.
Đáng tiếc, mối quan hệ này không phải là tình yêu, mà là quan hệ tri kỷ và bạn bè tuy có nói có cười.
Nhưng vẫn phải duy trì khoảng cách.
Ba người cũng ám chỉ Lý Nguyên, thậm chí đã công khai không ít lần.
Nhưng mà Lý Nguyên giống như đầu gỗ, hoàn toàn không nghe hiểu ám chỉ và công khai của ba người.
Điều này nhất thời khiến đám người Thái Văn Cơ nản lòng không thôi.
Thầm hoài nghi mị lực của mình.
Đương nhiên, ba người cũng không hề chết tâm vì điều đó.
Ngược lại, điều này càng kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ hơn.
Trong ngầm, ba người âm thầm quyết tâm, quyết định bất kể thế nào cũng phải hạ gục Lý Nguyên.
Hơn nữa, bởi vì có Lý Thanh Chiếu đang đánh cược với Lý Nguyên.
Ba người cũng không cảm thấy Lý Nguyên có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Cho dù lỡ như không đuổi kịp Lý Nguyên, đến lúc đó cũng có thể dựa vào đánh cược, khiến Lý Nguyên tiếp nhận bọn họ.
Tuy rằng, làm như vậy hơi ép buộc
Nhưng, chỉ cần có thể đạt được Lý Nguyên, ép buộc thì ép buộc đi.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua.
Chớp mắt đã trăm năm.
Trong hơn một trăm năm này, Tiên Đường đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong đó, chuyện làm người khác chú ý nhất chính là học thuyết Nho giáo đang dần lưu hành ở Tiên Đường, sau khi đại pháp sư Huyền Đồ thu nhận Mạnh Tử không lâu, thì đại pháp sư Huyền Đô đã truyền thụ miễn phí cuốn đại cương ‘Luận ngữ’ nói về học thuyết Nho giáo tới chúng sinh Hồng Hoang thông qua chiếc điện thoại do Lý Nguyên phát minh ra.
Thánh Nhân đích thân truyền pháp, còn ai cũng có thể nhìn, đương nhiên sẽ thu hút sự tò mò của vô số người.
Vì vậy, sau khi đăng tải ‘Luận ngữ’ trên điện thoại không lâu, đã lập tức trở thành thứ quý giá không gì sánh được.
Bất kể là người tu luyện, hay là người phàm bình thường, hầu hết đều được đọc qua cuốn đại cương Nho giáo do Thánh Nhân đích thân tạo ra này.
Sau khi đọc ‘Luận ngữ’.
Có người cảm thấy không hiểu gì cả, không rõ lý do tại sao.
Chỉ cảm thấy tối nghĩa, khó hiểu.
Cũng có người sau khi đọc ‘Luận ngữ’, chỉ cảm thấy như được giác ngộ, hiểu ra nhiều điều, phấn khích tới mức khoa tay múa chân.
Thậm chí, còn có người lĩnh ngộ được công pháp đặc biệt của Nho giáo, tu dưỡng ra hạo nhiên chính khí từ trong ‘Luận ngữ’.
Mà tu luyện công pháp của Nho giáo rất khác với tu luyện đạo pháp.
Thậm chí, lúc tu luyện công pháp Nho giáo, căn bản không cần nhập định vận khí.
Chỉ cần đọc sách vẽ tranh, viết chữ đánh cờ, ngâm thơ làm phú là được.
Bởi vì, công pháp của Nho giáo, có thể thông qua tài khí để chuyển đổi tài khí của Hạo Nhiên chính khí cao hơn, năng lực lĩnh ngộ ‘Luận ngữ’ mạnh hơn, Hạo Nhiên chính khí cũng mãnh liệt hơn.
Thậm chí, có một người đọc sách tên Chu Hi, sau khi đọc được ‘Luận ngữ’, trong một đêm, đã lĩnh ngộ ra Hạo Nhiên chính khí to lớnvậy.
Chỉ vỏn vẹn vài năm, tu vi của hắn đã từ một tiểu tu sĩ trực tiếp thăng tới Kim Tiên kỳ.
Tốc độ tu luyện của hắn nhanh tới mức có thể nói là đã khiến tất cả mọi người ở Hồng Hoang tam giới kinh ngạc tới ngây người.
Đồng thời, điều này cũng khiến vô số người đổ xô tìm tới công pháp Nho giáo.
Muốn khiến tu vi của mình tăng vọt trong thời gian ngắn thông qua lĩnh ngộ ‘Luận ngữ’.
Đương nhiên, người có thể đột nhiên tăng mạnh như Chu Hi, dù sao cũng chỉ có số ít.
Phần lớn vẫn tăng tiến dần dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận