Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1229 - Cay mắt!

“Cái đó, bới hộp tro cốt của người khác, có chút không tốt thì phải?”
Yến Xích Hà: “Không sao, là bản thân nàng chủ động bảo chúng ta bới.”
Nói xong, Yến Xích Hà lập tức rời khỏi chùa Lan Nhược đến huyện thành.
Vừa mới đi tới cửa thành huyện Quách Bắc, Yến Xích Hà đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Mọi người đều nhìn đến ngây ngốc.
Nhìn chằm Yến Xích Hà không chớp mắt.
Trong lòng Yến Xích Hà hoảng loạn một trận, nhưng không thể không cố gắng bình tĩnh, tiếp tục sải bước đi về phía huyện thành.
Đợi Yến Xích Hà đi qua, lúc này người ở cửa thành mới lấy lại tinh thần.
“Cái đó, người vừa rồi là nam hay nữ vậy?”
“Khó phân biệt!”
“Biến thái!”
“Ta muốn nôn một lúc, ọe!”
“Thật ra ta cảm thấy hắn rất đẹp!”
Sau khi tiến vào huyện thành thì người càng nhiều hơn, nhưng Yến Xích Hà hoàn toàn duy trì tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm.
Giờ phút này, hắn chính là tên biến thái đẹp nhất con đường này.
Vừa bắt đầu Yến Xích Hà còn hoảng hốt không thôi, nhưng một lát sau, hắn phát hiện thật ra mặc trang phục nữ cũng không có gì to tát, cho dù bị người ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, quen rồi là được, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.
Vì thế, hắn lập tức trở nên bình tĩnh, đi đường cũng tự tin hơn rất nhiều.
Dùng khoảng nửa tiếng, Yến Xích Hà đi hết một vòng huyện thành, sau đó rời khỏi huyện thành, chuẩn bị đi bới tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhưng, tuy Yến Xích Hà đã rời đi, lại để lại một truyền thuyết về đại lão mặc trang phục nữ, cho người dân huyện Quách Bắc huyện nói chuyện say sưa sau bữa cơm trà.
Sau khi Yến Xích Hà ra khỏi huyện Quách Bắc, y phục cũng không thay, lập tức đi tới gần cây hòe vạn năm ở phía sau chùa Lan Nhược.
Giờ phút này hắn đã thu liễm khí tức, che giấu tu vi của mình.
Ở chùa Lan Nhược lâu như vậy, hắn đã sớm biết cây hòe này đã tu luyện thành tinh, hơn nữa tu vi cũng không yếu hơn hắn.
Mình bới tro cốt dưới mí mắt của cây hòe, đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Đúng lúc ta mặc trang phục nữ, có lẽ sẽ không thu hút sự chú ý của thụ tinh.
Yến Xích Hà đi tới dưới cây hòe, phát hiện nơi này có một mảnh Loạn Hồn Cương, hơn nữa mộ bên trong Loạn Hồn cương phần lớn đều không viết tên, điều này lập tức khiến hắn hơi lóa mắt.
Nhiều mộ như vậy, cái nào mới là của Nhiếp Tiểu Thiến?
Cũng không thể đào từng cái một được đúng không?
Đây chẳng phải là thật sự đào mộ tổ tông người ta sao?
Bỏ đi, không quan tâm nữa, đào từng cái thì đào từng cái.
Những cô hồn được chôn dưới thụ yêu bị yêu khí bao phủ, không thể luân hồi, không cách nào đầu thai, ta đào lên cũng được xem là làm chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Yến Xích Hà không còn gánh nặng tâm lý, hắn không do dự mà bắt đầu đào mộ…
Trải qua một phen cố gắng, Yến Xích Hà đã đào ra ba mươi mấy hũ tro cốt từ trong Loạn Hồn cương, may mà hắn có túi trữ vật Càn Khôn, nếu không thì sẽ không biết nên chuyển ba mươi mấy hũ tro cốt này về như thế nào.
Yến Xích Hà trở lại sương phòng phía Đông chùa Lan Nhược, hắn khẩn cấp đặt toàn bộ ba mươi mấy hũ tro cốt trong túi trữ vật ở trước mặt Lý Nguyên.
“Tất cả hũ tro cốt dưới gốc cây hòe đều ở đây, nhiệm vụ đã hoàn thành, sau này điện thoại của ngươi là của ta.”
Nói xong, hắn lập tức lấy điện thoại ra vui vẻ lướt lướt.
Ninh Thái Thần cũng biết chuyện Lý Nguyên dùng điện thoại bảo Yến Xích Hà cứu Nhiếp Tiểu Thiến.
Hắn nhìn điện thoại của Yến Xích Hà, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Đây chính là vật báu trị giá mười vạn lượng bạc, cứ tặng đi như vậy, Lý huynh cũng quá hào phóng rồi.
Sớm biết, chi bằng để ta đi đào mộ.
Hắn nhẫn nhịn sự ngưỡng mộ, nhìn nhiều hũ tro cốt, nghi ngờ nói: “Nhiều hũ tro cốt như vậy, cái nào mới là của Nhiếp Tiểu Thiến?”
Yến Xích Hà vốn đang lướt lướt điện thoại, nghe thấy Ninh Thái Thần nghi hoặc thì lập tức cười nói với Lý Nguyên: “Chẳng phải ngươi biết cảm giác sao? Ngươi cảm nhận một chút cái nào là của Nhiếp Tiểu Thiến?”
Hôm qua Lý Nguyên nói đúng chuyện Hạ Hầu có tai ương huyết quang khiến Yến Xích Hà rất khiếp sợ.
Hắn không rõ Lý Nguyên là thật sự nói đâu trúng đó hay là nói bậy?
Cho nên hắn muốn dò xét Lý Nguyên đôi chút.
Lý Nguyên chỉ vào một hũ tro cốt đen, nói: “Chính là cái này.”
Yến Xích Hà hoài nghi: “Không phải ngươi chỉ lung tung đó chứ?”
Ninh Thái Thần: “Đúng vậy, sao Lý huynh có thể xác định hũ tro cốt này là của Nhiếp Tiểu Thiến?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cảm giác.”
Ninh Thái Thần: “...”
Yến Xích Hà: “...”
Lại là cảm giác.
Cảm giác này của ngươi quá thái quá rồi đúng không?
Yến Xích Hà: “Ngươi có thể cảm giác đúng một lần, hai lần, nhưng chắc chắn không thể lần nào cũng cảm giác đúng được.”
Lý Nguyên: “Dù sao thì từ trước đến nay, cảm giác của ta chưa bao giờ sai.”
Yến Xích Hà: “Ngươi cứ khoác lác đi.”
Đương nhiên hắn sẽ không tin chuyện thái quá như vậy.
Ninh Thái Thần cũng không tin, nhưng hắn vốn không nói gì nhiều mà là nhắc nhở Yến Xích Hà: “Ngươi vẫn nên trở về thay bộ y phục khác đi, như vậy cay mắt quá.”
Yến Xích Hà đánh giá mình một chút, đi một vòng, nói: “Ta cảm thấy như vậy rất thoải mái.”
Ninh Thái Thần: “Ọe!”
Hắn theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, đứng cách xa Yến Xích Hà.
Chỉ sợ Yến Xích Hà thấy hắn đẹp, từ đó chỉ yêu mình hắn.
Lý Nguyên cũng kỳ lạ nhìn Yến Xích Hà, thầm nghĩ, không lẽ là hắn kích hoạt thuộc tính nữ trang đó chứ?
Vụt!
Đúng lúc này, một luồng âm phong đột nhiên thổi qua.
Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp dừng ở trong phòng.
Chính là Nhiếp Tiểu Thiến.
Chỉ có điều, hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến mặc một bộ váy dài đỏ thắm, làn váy rất dài, trông cao quý hoa lệ, xinh đẹp động lòng người.
Yến Xích Hà thấy Nhiếp Tiểu Thiến thì không khỏi mừng rỡ, hắn vội vàng nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi mau xem trong những cái này, cái nào là hũ tro cốt của ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận