Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 363 - Côn Bằng quỳ chín mươi chín năm! (2)

Nói một lúc, Lý Nguyên và Thần Nông tiếp tục đánh cờ, sau khi Nữ Oa ngồi được chốc lát, trở về Oa Hoàng cung của nàng...
Cách sự kiện của Côn Bằng đã qua mấy ngày.
Một ngày kia, rốt cuộc chuyện Thương Thanh Quân giúp nhà máy chế biến giấy đã xong, có thể bớt thời giờ tới trang viên thăm Lý Nguyên.
Thương Thanh Quân vừa tới ngoài cửa lớn, đã nhìn thấy bên cạnh cửa lớn có một thạch sư loại lớn cao tám trượng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên một trận.
Khi nào Lý Nguyên xây một con... thạch sư cao lớn như vậy? Hơn nữa thạch sư không phải là một đôi đấy sao? Tại sao chỉ có một con sau khi đạt được tạo giấy công đức, tu vi hôm nay của Thương Thanh Quân, đã đạt đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ, chẳng qua vẫn không nhìn thấu bản thể.
Sau khi trong lòng Thương Thanh Quân thầm nhủ một câu, không hề để ý tới thạch sư có dáng vóc to lớn.
Nàng thấy Lý Nguyên ngồi đọc sách trong viện, không khỏi lộ ra một chút nụ cười từ đáy lòng.
“Lý công tử, ta tới thăm ngươi!”
Lý Nguyên nhìn thấy Thương Thanh Quân, cười ấm áp một tiếng: “Đi vào ngồi đi!”
Thương Thanh Quân đi tới bên cạnh Lý Nguyên, nàng liếc mắt nhìn tên sách Lý Nguyên.
“Kim Bình Mai này là tiểu thuyết à?”
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên.
Từ lần trước sau khi nàng xem Hồng Lâu Mộng thì bắt đầu si mê tiểu thuyết.
Lý Nguyên gấp sách lại, nói: “Một bộ tiểu thuyết miêu tả chân thật con người và xã hội.”
Thương Thanh Quân kích động nói: “Vậy hẳn là rất hay, quay đầu thì ngươi xem xong, cho ta mượn đọc một chút.”
Nếu có thể, con muốn người ta viết thành sách giống như Hồng Lâu Mộng, đặt bán ở thư điếm.
Lý Nguyên chần chờ một chút: “Vẫn nên bỏ đi, bộ tiểu thuyết này người bình thường chỉ có thể xem là biểu tượng, không thích hợp mang đi bán.”
Thương Thanh Quân nghe vậy, không khỏi càng cảm thấy hứng thú với Kim Bình Mai.
Nàng âm thầm nhớ kỹ cái tên, chuẩn bị đợi Lý Nguyên đọc xong, nàng cũng phải đọc xem đây là một bộ tiểu thuyết gì, lại nói người bình thường chỉ có thể như nhìn thấy biểu tượng.
Bây giờ ta không phải là người bình thường! Tạm thời để chuyện Kim Bình Mai xuống, nàng có phần kích động nói với Lý Nguyên: “Ngươi biết Hồng Lâu Mộng đã bán ra hơn hai ngàn cuốn sách không, hơn nữa người đặt sách đã xếp hàng đến một năm sau, nếu như không phải tiên sinh chép sách bận quá, còn có thể bán được nhiều hơn.”
“Hôm nay trong thành Triều Ca, rất nhiều thư sinh tài nữ cũng đang thảo luận về Hồng Lâu Mộng.”
“Còn có trang giấy của chúng ta, cũng bởi vì Hồng Lâu Mộng đã được mở rộng ra ngoài rất nhanh, hôm nay hai nhóm công nhân của phường sản xuất giấy tăng ca sản xuất, không đáp ứng được nhu cầu của mọi người.
“Vì vậy ta chuẩn bị tiếp tục mở rộng quy mô của phường sản xuất giấy…”
Thương Thanh Quân nói đến chuyện của phường sản xuất giấy thì nói thao thao bất tuyệt, Lý Nguyên ở bên cạnh im lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng.
Khi hai người nói chuyện, đột nhiên có hai nam tử trẻ tuổi vẻ mặt bối rối, vội vàng chạy phía Triều Ca.
Hai nam tử đều hai mốt, hai hai tuổi, mặc dù hình tượng có phần chật vật, nhưng lại không thể che dấu bề ngoài oai hùng của hai người, nổi bật khí chất bất phàm.
Hơn nữa y phục hai người cũng rất hoa lệ, người mặc áo giáp khắc hoa, đai lưng hoa văn màu tím, chân đạp giày chiến hình rồng màu vàng tím, sau lưng còn choàng một áo choàng hồ ly màu đỏ, bên hông treo một thanh xung quanh vài loại bảo thạch, bảo đao, vừa nhìn là biết công tử ca quý tộc sinh ra từ hào môn thế gia.
Hai nam tử chạy đến bên ngoài hàng rào của Lý Nguyên, đã thở hồng hộc.
Một người vịn thạch sư ở cửa, vừa thở hổn hển, vừa mở miệng nói: “Phù phù, ca ca, ta thật sự chạy hết nổi rồi, nếu không ngươi chạy trước đi.”
Người còn lại lắc đầu nói: “Vi huynh làm sao có thể để mặc ngươi một thân một mình chạy trối chết, muốn chạy trốn thì chúng ta cùng nhau trốn.”
Đệ đệ vội la lên: “Nhưng nếu ngươi không trốn, hai người chúng ta mà bị truy binh bắt được, tương lai ai báo thù thay mẫu hậu.”
Thương Thanh Quân vốn ngồi đối diện Lý Nguyên nói chuyện xảy ra ở hiệu sách, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không khỏi tò mò liếc mắt đánh giá.
Sau khi nàng nhìn thấy hai người ngoài cửa, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi không phải là hai Thái tử điện hạ sao? Làm sao đột nhiên đến nơi đây?”
n Giao, n Hồng nghe thấy có người biết được thân phận của mình, trên mặt lập tức lộ vẻ bối rối hoảng sợ, theo bản năng cầm chuôi đao bên hông.
Khi bọn họ nhìn thấy trong viện tử chỉ có Lý Nguyên và Thương Thanh Quân, thấy là hai tuấn nam mỹ nhân tay trói gà không chặt, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ!”
n Giao nhìn Thương Thanh Quân, không khỏi lộ vẻ mặt bất ngờ: “Không phải là ngươi là con gái của Thương thừa tướng sao? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thương Thanh Quân giải thích một chút: “Đây là nhà của Lý công tử, ta vừa hay đến thăm Lý công tử, không ngờ gặp được hai điện hạ.”
n Giao và n Hồng đã sớm chú ý tới bọn họ nhìn thấy vẻ ngoài ngọc diện tuấn nhan và khí chất siêu phàm thoát tục của Lý Nguyên, trong lòng không khỏi âm thầm hô to.
Người phong lưu tuấn nhã như thế, ngay cả thế gia tử vĩnh viễn không bằng, là bọn họ bình sinh mới thấy.
Không nghĩ tới ở nơi này nông thôn vắng vẻ, lại có công tử văn nhã bực này.
Lý Nguyên chào hỏi với hai người: “Hai người đi vào ngồi một chút đi.”
n Giao và n Hồng chần chờ một chút.
“Hôm nay chúng ta đang bị người của triều đình đuổi giết, không dám lưu lại.”
n Hồng thành thật nói.
n Giao bất đắc dĩ liếc nhìn đệ đệ.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không sao, người đuổi bắt các ngươi là Hoàng Phi Hổ, hắn không bắt các ngươi trở về.”
n Giao và n Hồng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ không biết Trụ vương có phái ai tới truy tìm tung tích bản thân, làm sao hắn khẳng định là Vũ Thành vương như vậy?”Làm sao ngươi biết là Vũ Thành vương đang đuổi bắt bọn ta?”
Vẻ mặt n Giao nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận