Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 552 - Mới làm nóng người sao có thể buông bỏ đồ đao được

Phương Hận Thiên cười to: “Ha ha ha, ta mới thấy nóng người sao có thể buông bỏ bồ đao được!”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy khí huyết khắp người Phương Hận Thiên như cầu vồng, một tầng huyền quang như huyết ngọc xuất hiện quang người hắn.
Huyền quang dao động, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một chiến giáp khí phách uy dũng, hình dạng đặc biệt, chiến giáp bao phủ toàn thân của hắn, chỉ để lộ ra cặp mắt ở bên ngoài.
Mãi cho đến lúc này Phương Hận Thiên mới triệu huyền quang hộ thể của mình ra.
Lúc này, Phương Hận Thiên trông giống như một vị chiến thần tuyệt thế, khí phách uy dũng, quân lâm thiên hạ.
Ầm ầm ầm!
Đùng đùng đùng!
Cự quyền của Hàng Ma Kim Phật và Canh Kim lợi kiếm đánh trên chiến giáp của Phương Hận Thiên, vô số hư không đều có thể sụp đổ, nhưng chiến giáp vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ để lại một vài vết xước nhỏ nhưng trong nháy mắt cũng đã lành lặn lại.
Thấy Phương Hận Thiên thế mà cũng giữ lại thực lực, nét mặt của Chuẩn Đề đạo nhân lập tức trở nên khó coi.
Người này rõ ràng vẫn chưa thành Thánh nhưng tại sao lại khó chơi đến thế?
Mọi người vây xem xung quanh hai mặt đều nhìn nhau.
Bọn họ cho rằng chỉ cần Thánh Nhân ra tay, không bao lâu sẽ có thể trấn áp được Phương Hận Thiên.
Nhưng chiến đấu đã được một lúc, Phương Hận Thiên vẫn mạnh như rồng như hổ, hơn nữa càng đấu càng mạnh.
Quá mức hủy diệt!
Chuẩn Đề đạo nhân cuối cùng cũng từ liên đài đứng dậy, hắn không giữ được tư thế của cao nhân nữa, vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm nghị, tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng hắn cũng buông bỏ lòng khinh thường Phương Hận Thiên xuống, xem Phương Hận Thiên là đối thủ thật sự.
Chỉ thấy hai tay của Chuẩn Đề đạo nhân không ngừng kết ấn, lợi kiếm, Phật âm, nghiệp hỏa, canh phong, các loại pháp tắc hình thành cơn gió lốc khủng bố, hết thảy đều kéo về quanh người Phương Hận Thiên, những nói đi qua, nhật nguyệt tinh thần đều bị xoắn lại chôn vùi thành tro bụi, hóa thành Hỗn Độn.
Còn Phương Hận Thiên từ đầu đến cuối đều dựa vào đôi tay bằng xương bằng thịt của mình đánh tan toàn bộ pháp tắc tấn công đến.
Cự quyền của hắn sau khi được bao phủ một lớp chiến giáp, uy lực càng trở nên dũng mãnh.
Hơn nữa, cho dù áo giáp bị các loại pháp tắc cuộn thành từng mảnh nhỏ, nhưng rất nhanh những áo giáp bị hư hỏng đó đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Sau khi đánh với các pháp tắc vô cùng vô tận một lúc, Phương Hận Thiên cuối cùng cũng đã ghiền, bắt đầu xông đến Chuẩn Đề đạo nhân.
Pháp tắc chắn trước mặt hắn đều bị Phương Hận Thiên đánh thành bột, dường như trên thế gian chẳng có thứ gì có thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Chuẩn Đề đạo nhân trầm mặt, hai tay không ngừng kết ấn.
Các loại pháp tắc đánh vào người Phương Hận Thiên như cuồng phong bão vũ, ngăn cản Phương Hận Thiên tới gần.
Dòng sông không gian bị cắt đứt, dòng sông thời gian bị bóp méo.
Cho dù thời gian hay không gian, ở trước nắm đấm tuyệt thế của hắn đều yếu ớt giống như tờ giấy.
Cuối cùng Phương Hận Thiên cũng đã đến gần Chuẩn Đề đạo nhân, cự quyền khổng lồ đấm vào người Chuẩn Đề đạo nhân mưa cơn mưa.
Ầm!
Chuẩn Đề đạo nhân lập tức bị đánh thành tro bụi.
Nhưng mà lại không có bất kỳ giọt máu nào rơi xuống, thân thể của Chuẩn Đề đạo nhân biến mất trong không gian như một luồng quang ảnh.
Ngay lúc này, không gian xung quanh bỗng xuất hiện vô số Chuẩn Đề.
Khí tức của những Chuẩn Đề này đều giống như nhau, khiến người khác không thể nào phân biệt được ai là chân thân của Chuẩn Đề, ai là ảo ảnh.
“Án ma ni bát mi hồng!”
Miệng của vô số Chuẩn Đề đều đang niệm lục tự chân ngôn chú, chư thiên hoàn vũ, vũ trụ Càn Khôn đều lấp đầy bởi thần chú thần bí này.
Khương Tử Nha, Long Cát công chúa và mọi người xung quanh chỉ cảm nhận được một chút dư âm của lục tự chân ngôn chú, tâm thần đã không chịu được mà lay động, ba hồn bảy vía đau đớn muốn nứt ra như sắp tan rã.
Mặc dù Phương Hận Thiên tu luyện lực chi Đại Đạo, nguyên thần và nhục thân từ lâu đã hợp thành một, tấn công nguyên thần bình thường căn bản không có tác dụng với hắn.
Nhưng đối diện vợi lục tự chân ngôn chú, hắn vẫn cảm nhận được nguyên thần lay động dường như muốn tách rời cơ thể của hắn.
Ầm ầm ầm!
Chỉ ngây người một chút mà Phương Hận Thiên đã bị pháp tắc chi lực vô biên ở xung quanh nuốt lấy, cơ thể giống như một chiếc thuyền độc mộc giữa sóng thần, bị đánh nghiêng ngả.
Áo giáp trên người hắn cũng bị pháp tắc chi lực cuốn lấy vỡ thành từng mảnh nhỏ, da thịt bị chém ra từng vết thương sâu tận xương, có vài nơi ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“A!”
Cũng may Phương Hận Thiên nhanh chóng phản ứng lại, hắn bỗng rống lên, quanh người hắn lập tức được bao phủ bởi một dòng khí huyết sát sệt như mực, đòn tấn công của dư âm của lục tự chân ngôn chú đánh nên khí huyết sát, khí huyết sát giống như cơn sóng dấy lên vô số gợn sóng.
Thoát được ảnh hưởng của lục tự chân ngôn, Phương Hận Thiên vận lực chi Đại Đạo, trong nháy mắt đã chữa lành các vết thương trên người và khôi phục lại áo giáp như lúc ban đầu.
Sau đó, hắn vừa chặn đòn tấn công của pháp tắc ở xung quanh, cơ thể vừa nhanh chóng di chuyển, mạnh mẽ tấn công vào ảo ảnh của Chuẩn Đề đạo nhân.
Vô số ảo ảnh bị đánh vỡ, nhưng mà lại xuất hiện càng nhiều ảo ảnh hơn.
Chỉ cần chưa tìm được chân thân của Chuẩn Đề, cho dù đánh vỡ được nhiều ảo ảnh hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì.
Nhưng mà mặc dù Phương Hận Thiên không làm gì được Chuẩn Đề, nhưng Chuẩn Đề cũng không thể chế phục được Phương Hận Thiên.
Áo giáp của Phương Hận Thiên không những phòng ngự phi thường, năng lực hồi phục vết thương của nó cũng không tầm thường.
Chỉ cần nó không bị đánh tan vỡ hoàn toàn, Phương Hận Thiên có thể khiến cho tất cả các vết thương lành lặn lại trong nháy mắt.
Do đó mặc dù Phương Hận Thiên bị Chuẩn Đề đánh trúng vô số lần, còn bị đánh đến da thịt nứt nẻ, gân cốt đứt đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận