Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1297 - Thằng hề trước giờ luôn là bản thân ta! (2)

Lý Nguyên: “Hồng Mông Chí Cao, trên Đại Đạo.”
Chủ Thần: “...”
Chỉ thấy cơ thể dưới lớp áo choàng khẽ run.
Đây không phải là sợ hãi, mà là phấn khích.
Thì ra trên đời này thật sự tồn tại tu vi cao hơn cả Đại Đạo.
Trước giờ hắn đã tìm mọi cách, có ý đồ đột phá Đại Đạo, nhưng từ đầu đến cuối đều không thành công.
Bởi vậy, Chủ Thần cho rằng Đại Đạo thật ra là tu luyện cao nhất.
Cho đến giờ phút này, sau khi tận mắt nhìn thấy Lý Nguyên, cảm nhận được sự khủng bố của Lý Nguyên, hắn mới vững tin, thì ra sau Đại Đạo còn có con đường có thể đi.
Khiến hắn không còn mơ màng nữa!
Có một điểm hắn nghĩ mãi không ra.
“Ngươi đã là Hồng Mông Chí Cao, vậy tại sao vừa nãy ngươi lại nói trăm vạn năm trước ngươi mới tu luyện tới Đại Đạo?”
Lý Nguyên: “Là trăm vạn năm trước ta tu luyện tới Đại Đạo!”
Chủ Thần trợn mắt há mồm thét chói tai: “Nói như vậy, là ngươi đã dùng một trăm vạn năm đột phá Đại Đạo, tu luyện đến Hồng Mông Chí Cao?”
Sao có thể?
Phải biết rằng, Chủ Thần dừng lại ở cảnh giới Đại Đạo không biết đã bao nhiêu tỷ kỷ nguyên.
Một trăm vạn năm đã đột phá Đại Đạo, giống như người thường nghe thấy một người dùng một ngày tu luyện tới Thánh Nhân.
Sao có thể không khiếp sợ, sao có thể không thể tưởng tượng nổi?
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Thật ra năm đầu tiên sau khi tu luyện đến Đại Đạo, ta đã đột phá đến Hồng Mông Chí Cao.”
Đù!
Chủ Thần không động đậy giống như bị định hình vậy.
Trong đầu trống rỗng giống như là choáng váng.
Mà đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ, Trịnh Hiên đều há to miệng, cằm rớt xuống đất.
Mặc dù bọn họ biết Lý Nguyên là Hồng Mông Chí Cao, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Lý Nguyên nói hắn chỉ dùng một năm tu luyện từ Đại Đạo đến Hồng Mông Chí Cao.
Một năm đã đột phá Hồng Mông Chí Cao, đây là yêu nghiệt cỡ nào?
Mọi người ở đây đều là thiên tài tuyệt thế, Thiên Kiêu của Hồng Mông.
Tự cho là ngộ tính của mình không thua kém bất kỳ ai.
Nhưng giờ phút này, sau khi nghe lời nói của Lý Nguyên, lần đầu tiên bọn họ phát hiện thật ra ngộ tính của mình thật sự rất bình thường.
So với Lý Nguyên, quả thực chính là vô cùng kém cỏi.
Cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác những người bình thường đối mặt với bọn họ!
Đúng là giữa người với người thì không thể so sánh với nhau!
Nếu không sẽ tức chết người!
Cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này Chủ Thần mới lấy lại tinh thần từ trong chấn động.
Chỉ thấy hắn đột nhiên tháo mũ trên đầu xuống, sau đó quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt thành khẩn nói với Lý Nguyên: “Nếu thực lực của ta không bằng các hạ thì nguyện ý mặc cho các hạ xử trí.”
Mấy Luân Hồi giả Trịnh Hiên, Từ Hoa Hữu thấy Chủ Thần lại quỳ xuống với Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn, rung động đến nghẹn họng.
Ngươi chính là Đại Đạo, là Chủ Thần không gì không làm được, Lý Nguyên vẫn chưa nói gì mà ngươi lại quỳ dưới chân người ta như vậy, ổn sao?
Còn cần thể diện hay không?
Còn cần tôn nghiêm hay không?
Nhưng so với mọi người khiếp sợ thì Chủ Thần lại không biểu hiện ra bất kẻ vẻ khó xử hay ngại ngùng gì.
Hắn là Đại Đạo, thể diện, tôn nghiêm, thậm chí thất tình lục dục mà người thường chú trọng thật ra sớm không còn tồn tại trong mắt hắn nữa.
Ví dụ, hắn nghe có người mắng hắn thì sẽ thờ ơ.
Cũng giống như con người bình tĩnh khi nghe thấy một con kiến kêu.
Hắn muốn nghiền nát con kiến, không phải vì thái độ của con kiến không tốt hay là bất kính với hắn.
Chỉ là vì hắn muốn nghiền nát con kiến mà thôi.
Hắn ra tay không phải bởi vì thái độ của đối phương đối với hắn, mà bởi vì mục đích của đối phương với hắn có liên quan hay không, giống như trước đây hắn không chút do dự muốn rút linh hồn của Dương Thiền.
Nếu thực lực không bằng người thì phải cúi đầu chịu thua.
Chứ không phải lo đến thể diện, chống cự trước mặt kẻ mạnh.
Dù sao thì chống cự có lợi gì chứ?
Người thường không hiểu được tư duy của Đại Đạo, nhưng Lý Nguyên đương nhiên có thể hiểu rõ.
Thật ra, tu luyện đến Đại Đạo, đặc biệt là dừng lại ở cảnh giới Đại Đạo lâu như Chủ Thần thì tư duy của hắn đã tiếp cận vô hạn với ý thức thiên địa.
Hành vi của hắn không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, mà là hành sự theo quy mô thiên địa dựa theo quy luật thiên địa.
Kẻ yếu thần phục người mạnh.
Kẻ yếu khiêu chiến người mạnh đều là quy luật Thiên Đạo.
Hiện tại Chủ Thần yếu hơn Lý Nguyên xa, nên đương nhiên hắn lựa chọn thần phục.
Hơn nữa là thần phục phát ra từ nội tâm.
Cho dù Lý Nguyên bảo hắn ăn phân, hắn cũng không chút do dự.
Đương nhiên, trong lúc thần phục, hắn sẽ khởi xướng khiêu chiến với Lý Nguyên.
Điều này vốn không mâu thuẫn, tất cả đều là quy luật thiên địa.
Tư duy của Lý Nguyên lại không giống với Đại Đạo.
Mặc dù hắn duy trì ý thức thiên địa, một mặt thần tính, mặt còn lại của con người càng thêm phức tạp.
Lý Nguyên nhìn Chủ Thần quỳ gối trước mặt mình, biểu cảm vẫn bình tĩnh như ban đầu, hắn thản nhiên nói: “Ngươi có ý đồ giết ta, đoạt bản nguyên chi lực của ta, đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”
Chủ Thần thấy Lý Nguyên trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng hắn thì càng kính sợ năng lực của Lý Nguyên.
Lý Nguyên suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Phạt ngươi hóa thành một thế giới Hồng Mông, khi nào thế giới Hồng Mông này sinh ra một Đại Đạo mới thì ngươi sẽ được giải thoát.”
Nói xong, Lý Nguyên chuẩn bị ra tay, hóa Chủ Thần thành một thế giới Hồng Mông.
Nhưng đúng lúc này, Chủ Thần vội vàng mở miệng nói:
“Ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ, làm nô bộc hầu hạ bên cạnh ngươi, chuộc tội của ta.”
Ở bên cạnh Lý Nguyên có lẽ có thể cảm ngộ được cách Chứng Đạo Hồng Mông Chí Cao ở trên người Lý Nguyên.
Đây là suy nghĩ trong lòng Chủ Thần.
Đám người Trịnh Hiên, Nữ Oa, Tô Trường Ly thấy một Đại Đạo lại chủ động thấp giọng đồng ý làm người hầu của Lý Nguyên.
Trong lòng lại rung động.
Mà Tô Trường Ly rốt cục cũng hiểu được tại sao cường giả như Thược Dược, Dương Hòe lại bằng lòng làm nô tỳ của Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận